Không lâu sau đó chương trình năm chữ Phúc mở thưởng, Thẩm Tư Ngạn mở bao lì xì được sáu tệ tám đồng tám, Thư Thanh Nhân vốn định chế giễu anh, kết quả nhìn bao của mình, một tệ sáu đồng tám.
Cô lập tức ngậm miệng không nói.
Thẩm Tư Ngạn liếc số tiền của cô, vẻ mặt cười như không cười nói: "Vất vả thu nhập chữ Phúc, kết quả được mấy tệ, cô nhỏ, cô thật sự rất chăm chỉ lo việc nhà đó nha."
Thư Thanh Nhân không để ý đến anh nữa, ném điện thoại qua một bên tiếp tục xem chương trình cuối năm.
Đến chương trình không hay lắm, cô cuộn người trên ghế sô pha, hơi ấm từ máy điều hòa không khí thổi từ trên đỉnh đầu xuống, tiếng nói chuyện ca hát của những người trong TV đều trở thành bài hát ru con ngủ.
Lúc này đèn sáng rực, cả căn phòng trông rất náo nhiệt, nhưng không phải do mấy giờ trước, chỉ là sự náo nhiệt giả tạo là đến từ ánh đèn và âm thanh.
Trên bàn trà có bày biện đồ ăn vặt nhưng cô không động vào, đồ đạt được bày trên bàn rất đẹp.
Cũng giống như những bộ phim thần tượng chiếu trên TV, nhà của nhân vật chính luôn sạch sẽ như mới, khán giả nhìn rất thích mắt, nhưng chẳng có chút cảm giác nào giống như đang sống ở trong nhà của người bình thường.
Nếu như chủ căn nhà này không phải là người có bệnh sạch sẽ cực đoan, thì căn nhà sẽ không có dáng vẻ sạch sẽ tuyệt đối như vậy.
Vẫn là Thẩm Tư Ngạn được lời mời của cô, khách khí chọn vài món ăn vặt, anh không thích ngọt, cũng không thích quá mặn, cay cũng không ăn được, là một người sống sờ sờ có dạ dày của Hoàng đế như anh, chỉ ăn được mấy miếng rồi ném ở trên bàn, không động vào nữa.
Giấy gói bánh kẹo bóc dở lộn xộn ở trên đĩa, Thẩm Tư Ngạn vẫn đang chọn món bánh mình thích.
"Không có cái nào vị nhạt nhạt một chút à?" Anh vừa chọn vừa phàn nàn.
Người đàn ông bắt bẻ chọn mấy món bánh kẹo nhỏ cầm lên rồi lại ném xuống, những món không thích đều bị quăng sang một bên.
Thư Thanh Nhân ôm gối ôm, nhìn anh bỗng nhiên bật cười.
Cô nhắm mắt, bên tai là tiếng từ TV phát ra, cùng tiếng đàn đàn ông chọn đồ ăn vặt, tiếng giấy đóng gói ma xát nhau vang lên sột soạt.
Mùi khói pháo hoa nồng đặc, giống như quay lại thời còn bé, khi cùng cha mẹ đón Tết Nguyên Đán.
Đây là Tết Nguyên Đán, phải có người ở bên cạnh cùng đón năm mới, mới gọi là Tết Nguyên Đán.
Trong bầu không khí ấm áp, yên tâm thế này, cơn buồn ngủ của cô đến rất nhanh.
Thật ra sa khi ký hợp đồng, cô định nghỉ ngơi cho thật đã, nhưng rồi phải xử lý tin tức ly hôn, rồi lại đối mặt với áp tức từ lời nói của Từ Lâm, hằng đêm cô đều trằn trọc, toàn bộ dê trên khắp Trung Quốc này đều sắp bị cô đếm hết, cũng chưa chắc đã ngủ được.
Rõ ràng rất muốn ngủ, nhưng đại não lại tỉnh táo đến lạ thường, cảm giác này khiến cho cô không biết phải làm sao.
Đến khi kim đồng hồ sắp chạy đến số mười hai, Thư Thanh Nhân đã rất lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi cùng buồn ngủ, cô dựa trên ghế sô pha, đầu gối lên gối, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
"Năm mới đến rồi!"
Trong TV, người dẫn chương trình trăm miệng một lời tuyến bố năm mới đã đến.
Thư Thanh Nhân dụi mắt, có chút mờ mịt, "Mười hai giờ rồi sao?"
"Đến rồi." Thẩm Tư Ngạn ngồi bên cạnh cô, giọng nói rất nhẹ, "Chúc mừng năm mới."
Thư Thanh Nhân ngây người một lúc, sau đó mới đáp, "Chúc mừng năm mới."
Anh nói tiếp: "Ngủ tiếp đi."
Thư Thanh Nhân lắc đầu, Thẩm Tư Ngạn còn ngồi ở bên cạnh, sao cô có thể tiếp tục ngủ được.
Điện thoại di động để ở một bên không ngừng rung lên, vừa qua 0 giờ, có rất nhiều người nhắn tin chúc mừng năm mới cho cô.
Cô cầm điện thoại lên, bắt đầu trả lời tin nhắn những người quan trọng trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!