Chương 4: (Vô Đề)

Suy nghĩ muốn đùa dai của Tống Tuấn Hành dừng lại ở đây.

Anh ta đưa túi lại cho Thư Thanh Nhân, "Về nhà thôi.

"

Thư Thanh Nhân nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt phức tạp, "Không phải là anh đang đi công tác sao?"

Tống Tuấn Hành thản nhiên nói: "Công việc hoàn thành sớm, cho nên anh trở về.

"

Người này không yên tâm người vợ thân yêu một mình trong căn nhà trống rỗng, cho nên ngay khi kết thúc công việc đã không ngại mệt mỏi lập tức đội gió che mưa chạy về bên người vợ yêu dấu, bảo vệ hình tượng người chống tốt của mình.

Thư Thanh Nhân khịt mũi.

Từ Thiến Diệp không ngờ tối nay sẽ xảy ra tình huống này, cô nhìn một vòng căn phòng bao này, phát hiện đây không phải phòng cô chuẩn bị cho Thư Thanh Nhân.

Anh Mạc đã nói trước với cô, phòng bao này đã bị đám công tử kia đặt trước.

Hóa ra đây đúng là chuẩn bị cho Thẩm Tư Ngạn.

Cô nhóc này tám chín phần mười là đi nhầm vào phòng của người ta rồi, lý do tại sao hai người bọn họ ở cùng phòng đã quá rõ ràng.

Làm sao phòng bao mà cũng đi nhầm được cơ chứ.

Nhưng vẫn còn may là do đi nhầm, nếu không chuyện kia thật sự xảy ra thì!

Từ Thiến Diệp cũng chỉ là muốn bênh vực kẻ yếu, giúp Thư Thanh Nhân khuây khỏa, não bị úng nước mới có thể nghĩ ra ý tưởng này, nếu thật sự Thư Thanh Nhân làm chuyện kia thì sẽ xảy ra tai tiếng, Tống thị bên kia tạm thời chưa nhắc đến, cô và Thư Thanh Nhân có khả năng sẽ sớm kết thúc sinh mệnh quý giá trong tay Từ Lâm nữ sĩ.

Nghĩ đến đây, Từ Thiến Diệp thật biết ơn vì Thư Thanh Nhân đã đi nhầm phòng, nhận nhầm người.

"Nhân Nhân, cậu cùng chồng cậu về nhà trước đi.

" Từ Thiến Diệp nháy mắt mấy cái, "Còn lại để mình giải quyết.

"

Thư Thanh Nhân cũng không muốn ở lại chỗ này, buổi tối hôm nay có thể nói là đầu óc của cô và Từ Thiếp Diệp chập mạch rồi mới dám làm ra loại chuyện này.

Tống Tuấn Hành lại không phải người, cô cũng không tiện đi theo anh ta.

Cô liếc nhìn Thẩm Tư Ngạn.

Bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này là lại toát ra cảm giác xấu hổ từ tận lỗ chân lông.

Đầu óc cô choáng váng, cô nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác.

Tốt nhất là đời này đừng gặp lại nhau.

Thẩm Tư Ngạn cũng rất khó xử.

Anh nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng ban nãy của bản thân, vì uống quá nhiều rượu, cảm giác lâng lâng làm anh thật sự cũng suýt muốn làm chuyện đó với cô, sau đó lại cùng cô đấu khẩu một mất một còn, nhất là khi vừa rồi Tống Tuấn Hành thẳng thừng vạch rõ mối quan hệ của bọn họ, càng khiến cho anh không biết nên làm thế nào.

Đời này tốt nhất là không nên gặp lại.

"Giám đốc Thẩm, hẹn gặp lại ở buổi đấu giá.

" Tống Tuấn Hành cong môi cười, lịch sự chào tạm biệt anh, "Tôi đi trước một bước, anh cứ từ từ chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!