Thư Thanh Nhân mặc kệ anh, nhìn cánh tay của anh hoài nghi, "Cánh tay của anh thật sự không nhấc lên nổi à?"
Thẩm Tư Ngạn "Ừm" một tiếng.
"Tống Tuấn Hành cái người nhìn có vẻ nhã nhặn, sao lại ra tay mạnh thế này." Thư Thanh Nhân nói thầm, duỗi tay cẩn thận sờ sờ lên chỗ bầm tím trên mặt của anh.
Lông mày Thẩm Tư Ngạn run lên, biểu cảm hơi căng cứng.
Thư Thanh Nhân nhìn dáng vẻ này của anh chắc là đau, cô ra lệnh cho anh, "Anh nhắm mắt vào đi, tôi thoa thuốc cho anh."
Thẩm Tư Ngạn nhắm mắt lại, lông mi ngoan ngoãn buông xuống, trên mí mắt có một chút bóng râm nhạt cho lông mi cong che ánh đèn.
Lúc này Thư Thanh Nhân mới phát hiện khóe miệng của anh vị rách một đường nhỏ.
Nhìn qua anh giống như bị chảy máu miệng.
Có thể là cô chăm chú nhìn vết thương hơi lâu, người đàn đang nhắm mắt chờ có hơi không nhịn nổi, nhếch môi khẽ hỏi cô, "...
Cô nhỏ, cô thoa thuốc xong chưa?"
"À, được rồi."
Người đàn ông mở mắt ra, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt của cô.
Thư Thanh Nhân còn nói, "Miệng của anh bị rách một đường , tự anh khử trùng đi."
Người đàn ông uể oải làm bộ giật giật cánh tay, không nhúc nhích, "Cánh tay không động được."
Thư Thanh Nhân nhìn bờ vai rộng và eo hẹp ẩn dưới lớp vải của áo choàng tắm, còn cả cánh tay cường tráng nhìn rất mạnh khỏe của anh, làm thế nào cô cũng không tưởng tượng được bằng sức lực của Tống Tuấn Hành có thể đánh anh thành dạng này được.
Chiều cao và cân nặng của Tống Tuấn Hành và Thẩm Tư Ngạn có thể nói là tương đương, anh bị đánh đến không nhấc nổi tay lên, vậy thì Tống Tuấn Hành nhất định cũng bị thương rất nặng.
Mà trên thực tế, Tống Tuấn Hành chỉ có trên mặt là bị thương.
Không còn cách nào khách, anh là người bị hại, anh có quyền kêu khổ la đau.
Thư Thanh Nhân ngồi xuống bên cạnh anh, bảo anh quay qua đối mặt với mình.
Thẩm Tư Ngạn nghe lời làm theo.
Trong lúc giúp anh khử trùng, Thư Thanh Nhân thuận miệng hỏi: "Sao hai người lại đánh nhau thế?"
Thẩm Tư Ngạn: "Anh ta động thủ trước, tôi là phòng vệ chính đáng."
"Vậy vì sao anh ta lại động thủ trước?"
Thẩm Tư Ngạn mím môi, "Chắc là anh ta nhìn thấy tôi ngứa mắt, đừng hỏi tôi vì sao, tôi không biết."
Thư Thanh Nhân cảm thấy thà tin có quỷ còn hơn.
Cô thở dài, "Chắc là anh ta hiểu lầm giữa anh và tôi có cái gì đó."
Sắc mặt Thẩm Tư Ngạn cứng lại, "Hiểu lầm?"
"Chúng ta ở đối diện nhau đúng thật là có hơi kỳ lạ, nói là trùng hợp thì người khác cũng rất khó tin," Thư Thanh Nhân áy náy nói, "Xin lỗi, tôi hại anh bị anh ta đánh, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đổi khách sạn."
Thẩm Tư Ngạn cụp mắt, khẽ nói: "Đừng đổi."
"Anh không sợ bị người khác hiểu lầm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!