Chương 30: (Vô Đề)

Cuối cùng buổi tiệc thường niên kết thúc khá thuận lợi.

Sau khi giải quyết vấn đề nhân viên này xong, Thư Thanh Nhân vào trong phòng nghỉ chờ một lúc, vốn cô còn đang do dự có nên về thẳng khách sạn luôn không, thì Từ Lâm nữ sĩ gọi điện thoại đến.

"Ở đâu?"

"Con vừa từ ở trong hội trường đi ra."

"Xuống dưới, cùng mọi người đưa tiễn khách."

Thư Thanh Nhân "Dạ" một tiếng, lại quay lại choàng áo khoác rồi mới đi ra thang máy xuống dưới lầu.

Bây giờ cô đã thông minh hơn rồi, chỉ cần đi đến chỗ nào không có điều không khí, cô sẽ lập tức mặc thật ấm che phủ bản thân kín kẽ, ai mà biết được lát nữa phải đứng ở ngoài bao lâu, cô không đến mức vì xinh đẹp mà ngay cả mạng cũng không cần.

Thư Thanh Nhân xuống đến dưới lầu trông thấy khách mời đều đã về gần hết, Từ Lâm nữ sĩ vừa đưa tiễn đám chú bác trong ban quản trị.

Tống Tuấn Hành cũng có mặt ở đó, đang cùng mẹ cô tiễn khách, bao gồm cả bố của Tống Tuấn Hành, mẹ kế của anh ta còn có cả em trai của anh ta nữa.

Vẫn là bố Tống nhìn thấy cô trước, vẫy tay với cô, "Thanh Nhân, con vừa đi đâu thế?"

Trong lòng Thư Thanh Nhân có ngàn vạn lý do không muốn qua đó, miễn cưỡng gọi ông một tiếng bố.

Sau đó lại nhìn Tống phu nhân được bảo dưỡng cẩn thận đứng bên cạnh bố Tống, nhìn qua bà trẻ hơn cha Tống đến mười mấy tuổi.

"Dì." Thư Thanh Nhân gọi theo Tống Tuấn Hành.

Tống phu nhân gả đến nhà họ Tống mấy năm rồi, Tống Tuấn Hành vẫn không hề có chút ý định đổi cách gọi, gọi bà là mẹ.

Khóe miệng trên khuôn mặt hòa ái của Tống phu nhân cứng đờ, làm ra vẻ thân mật vỗ cánh tay cô, "Đã gả đến nhà chúng ta một năm rồi, sao mà Thanh Nhân vẫn khách khí thế."

Tống Tuấn Kỳ đứng bên cạnh giọng điệu nghênh ngang, ý tứ sâu xa nói một câu, "Không phải gần đây chị dâu cãi nhau với anh em đấy chứ?"

"Không được nói lung tung, chị dâu và anh trai con quan hệ rất tốt," bố Tống nhỏ giọng trách mắng Tống Tuấn Kỳ, rồi áy náy nhìn Từ Lâm, "Giám đốc Từ, thật sự xin lỗi, thằng con này của tôi bị tôi chiều hư, không biết nói chuyện, bà khoan dung, chớ so đo với nó."

Từ Lâm tính tình tốt lắc đầu, "Đều là người một nhà, sao lại so đo được."

Bố Tống mỉm cười gật đầu, lại khen Thư Thanh Nhân từ đầu đến chân một lượt, nói là ông có được một cô con dâu tốt, sau đó vỗ vai Tống Tuấn Hành, "Có thể lấy được Thanh Nhân là phúc khí của con, bố vẫn nói câu nói đó, con phải biết quý trọng Thanh Nhân, không được để con bé chịu ấm ức."

Thư Thanh Nhân và Tống Tuấn Hành nghe thấy vậy, biểu cảm không hẹn mà cùng lúc đều cứng đờ.

Tống Tuấn Hành gật đầu, "Con biết rồi."

Thư Thanh Nhân cúi đầu không nói chuyện, người khác nhìn vào tưởng rằng cô đang thẹn thùng.

"Vậy hôm nay trước hết cứ đến đây đã, chúng tôi về trước, Tuấn Hành, con và Thanh Nhân ở chung, các con cũng về nhà đi thôi."

Từ Lâm tiến lên muốn tiễn một nhà thông gia lên xe, lại bị bố Tống khách khí cản lại, "Giám đốc Từ, giám đốc Tấn, xin dừng bước, hôm nay cảm ơn các vị đã chiêu đãi chúng tôi, chúc Hằng Tuấn ngày càng phát triển hơn."

Từ Lâm khách khí cười cười, "Đó là tất nhiên rồi."

Một đoàn người đứng dưới sảnh trước của khách sạn khách khí mười mấy phút, cuối cùng cũng tiễn xong khách về.

Chiếc xe màu đen chầm chầm chạy ra khỏi tầm mắt, Từ Lâm khẽ thở phào một hơi, quay người lại nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mắt này.

"Các con làm hòa rồi à?"

Thư Thanh Nhân sửng sốt, không biết trả lời thế nào.

Tống Tuấn Hành cụp mắt, nhẹ nhàng nói, "Thật sự xin lỗi, để mẹ phải lo lắng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!