Giấc ngủ này Thư Thanh Nhân ngủ rất sâu, ngủ một mạch từ rạng sáng thẳng đến giữa trưa, trong mơ cô đã bỏ lỡ ca làm buổi sáng.
Lúc tỉnh lại, khung cảnh xung quanh không quen thuộc, rất nhanh cô ý thức được đây không phải là phòng của cô.
Hôm qua không uống rượu, cho nên trước khi ngủ xảy ra chuyện gì cô vẫn nhớ rõ.
Cô vén chăn lên nhìn, quần áo vẫn còn nguyên, ngay cả áo khoác cũng không có cởi, thảo nào lúc ngủ cấn lên người không thoải mái lắm.
Đôi mắt tùy ý quét mọi ngóc ngách trong phòng ngủ, phong cách trang trí và đồ nội thất phòng ngủ này gần như giống với phòng ngủ của cô, nhưng sạch sẽ hơn cô.
Thư Thanh Nhân xuống giường, tùy tiện dùng tay cào cào mái tóc, đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tư Ngạn, chẳng lẽ ra ngoài rồi?
Thư Thanh Nhân không biết tại sao nhưng trong lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, cô có thể vụng trộm trở về phòng của mình.
Cô rón rén đi qua phòng khách, còn chưa sờ được đến nắm cửa, cổ áo bỗng nhiên bị người đứng sau lưng tóm lại.
Vẫn là giọng điệu quen thuộc của người đàn ông đó, xen lẫn tiếng cười nhạo vang lên, "Tính làm ăn trộm đó à?"
Thư Thanh Nhân đứng thẳng người lên, chấp nhận số phận xoay người lại đối mặt với anh, vì chênh lệch chiều cao nên cô chỉ nhìn thấy chiếc cúc áo sơ mi trắng như tuyết ở gần cổ anh.
Ký ức lúc rạng sáng trong chớp mắt lại hiện về trong đầu cô.
Có lẽ cảm giác chân thật trong giấc mơ của cô không chỉ đơn giản là mơ, mà bắt nguồn từ người đàn ông trước mắt này.
Thư Thanh Nhân cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nói chuyện với anh, "Hôm nay anh không ra ngoài sao? Sao giờ này vẫn còn ở đây."
"Người nào đó ngủ quá say, nếu như để tôi để cô ấy lại một mình ở trong phòng, có tên trộm nào lẻn vào trong phòng trộm đồ chưa chắc cô ấy đã giúp đỡ được gì," Thẩm Tư Ngạn cố ý kéo dài giọng nói của mình, "Vì sự an toàn tài sản của tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là đợi."
Thư Thanh Nhân biết bản thân đuối lý, anh nói bóng gió cô có quyền không nghe, thôi cứ để anh thoải mái nói vậy.
Lúc đầu cô còn định nói một tiếng cảm ơn với anh, bây giờ làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được.
Nếu cô nói ra, kiểu gì anh cũng có biện pháp chế giễu cô vài câu.
Hai người đối mặt nhau đứng đó không nói lời nào, ngoài cửa phòng bỗng truyền đến tiếng động.
Thư Thanh Nhân nghe thấy có người gõ cửa, phản xạ có điều kiện lập tức muốn trốn đi, nhưng lại bị Thẩm Tư Ngạn kéo lại, "Chạy cái gì?"
"Có người đến tìm anh, tôi trốn trước." Thư Thanh Nhân nhớ lại mấy trải nghiệm không mấy vui vẻ giữa hai người bọn họ, nghĩ thôi cũng thấy sợ, "Nếu không đến lúc đó giải thích thế nào cũng không rõ ràng được."
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Giải thích cái gì?"
Thư Thanh Nhân lườm anh một cái, "Giải thích vì sao tôi lại ở trong phòng của anh, có phải anh bị ngốc không thế?"
Cô lười nói với anh, quay người lại muốn chạy.
"Người ngốc là cô đó," Thẩm Tư Ngạn giữ cánh tay cô lại, kéo cô quay lại đối mặt với mình, một tay khác không nhẹ không nặng gõ lên trán cô một cái, "Tôi gọi người phục vụ cơm trưa."
Thư Thanh Nhân sờ sờ cái trán của mình, trong nháy mắt dường như não ngừng hoạt động mấy giây.
"Còn có thể là ai đến vào giờ cơm trưa đây, cô tưởng mọi người đều tu tiên giống cô chắc? Ngủ đến mức quên cả ăn cơm?" Thẩm Tư Ngạn buông cô ra, nhẹ giọng ra lệnh, "Đứng ở đây chờ tôi, tôi đi mở cửa."
Thẩm Tư Ngạn đi mở cửa, đúng là người phục vụ cơm trưa.
Anh gọi phần cơm trưa cho hai người, đầu bếp và nhân viên phục vụ đẩy xe chở đồ ăn đi vào, Thẩm Tư Ngạn bảo họn họ trực tiếp bày lên bàn luôn đi.
Thư Thanh Nhân nhìn một bàn đầy đồ ăn, lúc này cô mới ý thức được từ tối qua đến giờ cô chưa ăn gì hết, cộng thêm tối qua còn tăng ca suốt đêm, đến bây giờ cũng đã được mười mấy tiếng, dạ dày đã sớm trống rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!