Thư Thanh Nhân bỗng nhiên nghẹn ngào đáp lại Tư Thiến Diệp, "Ừm."
Xa chạy đến khách sạn, Từ Thiến Diệp đỡ Thư Thanh Nhân xuống xe, động tác có hơi khó khăn.
"Cậu đừng dựa hết vào người mình, mình không đỡ nổi cậu đâu," Từ Thiến Diệp đẩy đầu cô, "Mình không tin cậu say đến độ ngay cả đi đường cũng không đi nổi."
Thư Thanh Nhân ôm eo Từ Thiến Diệp, nhất quyết phải đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô ấy, "Chị, chị dìu em."
Từ Thiến Diệp đau khổ than hai tiếng, "Sớm biết thế này mình đã ném cậu lại ở bên lề đường tự sinh tự diệt."
Hai người đều đi giày cao gót, dây dưa mấy phút còn chưa đi nổi vài mét.
Ánh mắt lái xe phức tạp nhìn hai vị tiểu thư này, cũng không biết bây giờ có nên phụ một tay không.
Nhưng rõ ràng vị Thư tiểu thư này đang làm nũng, thôi cứ để hai người dìu nhau đi vậy.
"Cậu đi về trước đi, đêm nay tôi ở đây với cô ấy, sáng mai cậu lại đến đón tôi."
Người lái xe nghe được câu này, lập tức như trút được gánh nặng, gật đầu đồng ý, nhanh chóng lên xe rời đi.
Từ Thiến Diệp vất vả vừa đỡ vừa kéo Thư Thanh Nhân đi vào trong thang máy, sau đó hỏi cô ở tầng mấy, việc còn lại giao cho thang máy đưa bọn họ đi.
Không thể không cảm thấy thang máy thật sự mà một phát minh vĩ đại.
Lúc thang máy đến nơi, ban đầu Từ Thiến Diệp dự định gọi mấy người nhân viên đến giúp mình đỡ Thư Thanh Nhân, kết quả Thư Thanh Nhân làm loạn không cho ai đụng vào, hất cằm cảnh cáo mấy người nhân viên kia, "Đừng đụng vào rôi, chỉ có chị của tôi với có thể đụng vào tôi."
Lòng tự trọng của nhân viên phục vụ bị đả thương , Từ Thiến Diệp nói xin lỗi bọn họ, sau đó mấy người nhân viên kia cũng quay lại vị trí trực ban ở mấy tầng lầu khác của mình.
"Người của cậu con mẹ nó làm bằng vàng à? Còn không cho người khác đụng vào, mặt mũi cũng lớn nhỉ." Từ Thiến Diệp vừa càu nhàu vừa đỡ người nào đó cả người mềm oặt đi về phòng.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng, Từ Thiến Diệp loay hoay tìm thẻ phòng từ chiếc túi nhỏ của Thư Thanh Nhân, quẹt thẻ đẩy cửa phòng đi vào.
Từ Thiến Diệp như trút được gánh nặng trực tiếp quăng người lên ghế sô pha.
Thư Thanh Nhân giớ chân lên đá văng giày cao gót, co chân cuộn người nằm trong ghế sô pha.
Từ Thiến Diệp tháo trang sức ra giúp Thư Thanh Nhân, sau đó lại giúp cô thay quần áo, Từ Thiến Diệp làm xong những chuyện này, cả người đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Mình không chịu nổi rồi," Từ Thiến Diệp trừng mắt nhìn Thư Thanh Nhân nằm ngủ giữa giường, "Mình đi tắm, cũng phải nhanh nhanh đi ngủ thôi."
Từ Thiến Diệp lo lắng cho Thư Thanh Nhân nên trong lúc tắm cũng không yên, không kịp chờ nước đổ đầy bồn tắm, chỉ kịp đứng dưới vòi sen tắm gội nhanh chóng rồi đi ra.
Quả nhiên, lúc Từ Thiến Diệp đi ra Thư Thanh Nhân đã tỉnh, cô đang đứng ngẩn người trước cái tủ trong phòng khách.
Từ Thiến Diệp vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh cô, "Nhìn cái gì thế?"
Thư Thanh Nhân nhìn chằm chằm vào dãy rượu trong tủ kính, "Chị, chị còn muốn uống không?"
Những loại rượu này đặc biệt dành cho dãy phòng Vip này, không tính thêm phí, nhưng nhiều khách không có thói quen uống một mình trong phòng, vì vậy hầu hết những chai rượu cao cấp này thường được dùng để trang trí trong phòng.
Dù sao trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trang sức cũng tháo rồi, quần áo cũng đã thay, uống say thì cùng lắm ngả người lăn ra ngủ, nếu Thư Thanh Nhân đã muốn uống, vậy thì cùng uống thôi.
Từ Thiến DIệp gật đầu, "Được, uống nào."
Thư Thanh Nhân cười ngọt ngào, "Chị, chị thật là tốt."
Từ Thiến Diệp không quen với sự biết điều này của cô em họ, lúc này cứ luôn miệng gọi chị ơi chị à, cả người nổi hết cả da gà lên, Từ Thiến Diệp nghĩ mau mau chuốc say con bé này cho xong việc.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, xunh quanh bày một đống chai rượu, nhìn trúng chai nào uống chai đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!