Sự thật chứng minh, Lâm Chúc là người thà chết chứ không chịu khuất phục.
Cô ta mắt đỏ hoe, giọng điệu vừa đau khổ vừa uất ức, cười cay đắng nói, "Tống phu nhân, cô đừng nói đùa với tôi nữa."
"Không hề." Thư Thanh Nhân vuốt ve cái cốc sứ trong tay, nâng mắt lên nhìn cô ta: "Đúng lúc tôi đang muốn tìm phụ nữ, nếm thử xem mùi vị thế nào."
Lâm Chúc cắn răng, dường như từng chữ nói ra đều đang lần nữa muốn nhấn mạnh mục đích mình tới đây, "Tôi và ngài Tống trong sạch, mong Tống phu nhân đừng đùa kiểu này nữa."
Từ một góc độ nào đó đúng là Lâm Chúc và Tống Tuấn Hành thật sự trong sạch, cô ta tất nhiên có chút tự tin tìm đến đây, chỉ cần để Tống Tuấn Hành thấy được cô ta yêu anh ta như thế nào mà dấy lên lòng thương hại là được, hoặc là khiến người vợ Thư Thanh Nhân này trong lòng sinh ra khoảng cách.
Dù đạt được mục đích nào trong hai cái này, lần này cô ta đến đây coi như không uổng công.
Ánh mắt Thư Thanh Nhân lạnh dần, nâng mí mắt lên nói với cô ta: "Vậy đợi đến khi các ngươi không còn trong sạch, lúc đó cô đến tìm tôi cũng không muộn."
Sự kiên nhẫn của cô bị bào mòn đến gần như không còn gì, cô thực sự không có hứng thú nghe mấy câu thoại có thể đoán được của Bạch Liên Hoa này, cô đứng lên định trực tiếp rời đi.
Lâm Chúc cũng đứng lên theo, "Tống phu nhân."
"Sao thế? Đổi ý rồi à?" Thư Thanh Nhân quay đầu hỏi cô ta.
Đột nhiên giọng điệu của Lâm Chúc trở nên kiên định, cô ta nói: "Tôi biết cô xem thường tôi, cũng khinh thường việc nói chuyện với tôi.
Bất kể là xét từ phương diện nào, tôi cũng không sánh bằng cô, nhưng nếu như ngài Tống thực sự yêu cô, sao ngài ấy mặc kệ để tôi đến gần?"
Thư Thanh Nhân híp mắt.
Nói lâu như vậy, mãi Lâm Chúc mới nói được một câu nói thật, cuối cùng cũng khiến cô nghiêm mặt lại với cô ta.
"Tất nhiên cô có thể hơn được tôi," Thư Thanh Nhân nói, "Cô ngay cả thế thân cũng nguyện ý làm, tinh thần dùng mặt nóng dán lên mông lạnh của cô khiến tôi bái phục đó."
Lâm Chúc yên lặng nắm chặt tay trước người, cắn môi duy trì im lặng không nói.
Thư Thanh Nhân dứt khoát gọi điện thoại cho Tống Tuấn Hành.
Đây là lần đầu tiên trong hơn nửa tháng này bọn họ gọi điện thoại, vẫn là từ cô gọi đến.
Không biết vì sao, sao khi tỉnh táo lại, Thư Thanh Nhân đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.
Trong cuộc sống vợ chồng suốt một năm này, sự quan tâm của anh ta dành cho cô hiếm như lá mùa thu, mà bọn họ vì sự khác biệt về lợi ích, hoặc khác biệt trong quan điểm dẫn đến chiến tranh lạnh mới thật sự chiếm đa số thời gian sống chung của bọn họ.
Tại sao trước đây cô chỉ chăm chăm vào những điều bản thân cảm thấy là tốt đẹp mà bỏ qua phần đau lòng thực sự của cuộc hôn nhân này.
Tống Tuấn Hành dọn ra bên ngoài ở đã trở thành chuyện thường xuyên, mà cô lại phát hiện nếu cô rời khỏi căn nhà đó, những bất động sản khác của cô chưa từng được dọn dẹp nên cô không thể vào ở liền được.
Cô có rất nhiều chìa khóa của nhiều nhiều căn nhà khác nhau nhưng không có nơi nào có thể thật sự gọi là nhà, cô chỉ có thể ra khách sạn thuê phòng.
Thư Thanh Nhân thật sự đã xem căn nhà của hai người bọn họ là nhà của mình, mà Tống Tuấn Hành coi nhà của họ là nơi để anh ta lưu giữ những kỉ niệm cá nhân của mình.
Điện thoại được kết nối, cô không bị Tống Tuấn Hành cho vào danh sách đen.
Rõ ràng bọn họ đều không cho số điện thoại của đối phương vào danh sách đen, nhưng bọn họ đã duy trì sự lạnh nhạt này hơn nửa tháng, cho tới ngày hôm nay là sinh nhật của cô, anh ta qua loa cho người đưa đến một món quà, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ đơn giản cũng không có.
"Thanh Nhân," Anh ta gọi tên của cô, "Em đang ở đâu?"
Thư Thanh Nhân nói địa điểm, "Đến đây đi, thuận tiện nói chuyện hơn."
Bên kia im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Được." Sau đó không nói thêm gì liền cúp máy.
Khi Tống Tuấn Hành đến nơi, Thư Thanh Nhân nhìn thấy trong tay anh ta còn đang nắm chặt sợi dây chuyền bị cô đập vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!