Chương 11: (Vô Đề)

Tống Tuấn Kỳ không nghĩ đến ở đây mà cũng có thể bị ăn quả đắng, cậu ta vốn dự định làm trò cười nói với Thẩm Tư Ngạn, không ngờ anh ta nghe xong sẽ trực tiếp đuổi người.

Cậu ta không có lá gan giở tính tình thiếu gia trước mặt người này, chỉ đành đè nén nói mấy câu ngượng ngùng rời đi.

Thẩm Tư Ngạn thấy người đã đi, anh cũng không có động tác gì, cứ như vậy dựa vào ghế sô pha chờ người phụ nữ trong phòng mình đi ra.

Mất phút trôi qua, trong phòng vẫn không hề có động tĩnh.

"Cô nhỏ," Người đàn ông không quay đầu lại, "Còn không ra?"

Sau cách cửa, giọng của người phụ nữ hơi nhỏ: "Ra liền."

Cho nên có thể khẳng định căn phòng này không cách âm, giọng nói ban nãy của Tống Tuấn Kỳ còn to hơn cô mấy phần.

Thẩm Tư Ngạn đứng dậy, đi đến trước cửa phòng, gõ cửa một cái, người ở bên trong hung dữ nói vọng ra, "Căn phòng này tôi thuê mấy tiếng, tiền thuê chuyển qua Wechat cho anh."

Thẩm Tư Ngạn trước đó còn tính toán chi li, bây giờ ngược lại, rất hào phóng, anh nhướng mày nói: "Đó là phòng ngủ của tôi, cô muốn thuê thì thuê phòng khác đi, được không?"

Cửa được mở ra, Thẩm Tư Ngạn rũ mắt nhìn cô, thấy mắt của cô không hề đỏ, biểu cảm rất bình tĩnh.

Anh bật cười, "Nếu không khóc, làm gì mà trốn trong này không ra?"

Thư Thanh Nhân mặc kệ Thẩm Tư Ngạn, lướt qua người anh đi thẳng một mạch ra cửa, nếu như không bỏ quên vali, có lẽ cô sẽ trông ngầu lòi hơn một chút.

Thẩm Tư Ngạn kéo vali bước nhanh đuổi theo cô, trước khi cô sắp bước ra khỏi cửa anh vội giữ chặt cánh tay Thư Thanh Nhân, "Cô nhỏ, vali của phụ nữ các cô tôi không thể dùng được."

Cô không hề quay đầu lại, đột nhiên cô thở dài một hơi.

Dường như trút hết toàn bộ hơi thở đục ngầu và ngột ngạt trong cơ thể ra, chóp mũi chợt nổi lên cảm giác ghen tuông, sau đó hai mắt cô bắt đầu nhòe đi.

Thư Thanh Nhân không còn sức quay người, dứt khoát kéo vali, nhanh chóng mở cửa rời đi.

"Đến mức đó sao," Thẩm Tư Ngạn bỗng nhiên nói, "Tôi vẫn không thể đoán được biểu cảm hiện tại của cô là có ý gì."

Thư Thanh Nhân đứng trước cửa phòng của mình, cô phát hiện không thấy thẻ phòng đâu.

Cô nhớ nhân viên phục vụ trước khi đi đã đưa thẻ phòng cho cô rồi, không biết cô làm rơi ở đâu rồi.

Thư Thanh Nhân tìm trong túi áo khoác, không có, cô lại lấy túi xách trên vai xuống, lục lọi tìm một lúc vẫn không thấy thẻ phòng ở đâu.

Cô bắt đầu cáu kỉnh, động tác cũng trở nên thô bạo, "Rốt cuộc là ở đâu rồi!"

Chiếc túi da cừu mỏng manh sắp bị cô chọc thủng lỗ chỗ nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Cô càng lúc càng bực bội, dứt khoát kéo mở hết túi xách ra, lật ngược lại đổ hết toàn bộ đồ trong túi xách xuống đất.

Thỏi son và một số vật dụng dùng trang điểm rơi xuống lăn xa vài mét, hộp phấn cũng bị rơi xuống bật cả nắp, phấn bị rơi mạnh vỡ thành từng mảnh rơi ra ngoài.

Còn có cả sạc pin, tai nghe không dây, nhưng vẫn không có thẻ phòng.

Thư Thanh Nhân tức giận thờ phì phò ném túi xuống đất, tiếng oán trách xen lẫn âm thanh nức nở, "Ra đi!"

Cô gào gọi thẻ phòng, thẻ phòng cũng không có khả năng xuất hiện, Thư Thanh Nhân đành phải ngồi xổm trên mặt đất, một lần nữa nhặt gọn lại những đồ vừa bị cô đổ ra đất.

Vừa rồi cô quăng đồ hơi mạnh, ngay cả phấn và gương trong hộp đều bị vỡ thành hai mảnh.

Thư Thanh Nhân nhặt hộp phấn lên, ném vào thùng rác.

Cô run rẩy nói: "Không sao đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!