Chương 10: (Vô Đề)

Thư Thanh Nhân đang chuẩn bị rời đi, phía sau Thẩm Tư Ngạn đột nhiên xuất hiện một người đi tới.

Sắc mặt của cô dần trở nên phức tạp.

Hóa ra tên này không phải một mình ngủ đến chiều.

Nếu như người mới xuất hiện này là phụ nữ thì cũng không có gì đáng nói, Thư Thanh Nhân cũng sẽ không hiếu kỳ như này, nhưng người đứng sau lưng Thẩm Tư Ngạn lại có đầy đủ các đặc điểm và ngoại hình của một người đàn ông thực thụ.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, có chiều cao tương đương với Thẩm Tư Ngạn, cắt đầu húi cua.

Thẩm Tư Ngạn có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, nhìn gương mặt cũng đủ để biết đây là một vị công tử nhà giàu điển hình chưa từng nếm trái đắng, ngâm mình trong súp tổ yến và canh bào ngư mà lớn lên.

Người đàn ông kia lại ngược lại, anh ta có nước da ngăm đen, đường nét khuôn mặt rắn rỏi và lạnh lùng, cùng đôi mắt sâu thẳm, sau khi lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, anh ta liền dời tầm mắt đi chỗ khác.

Người này cũng thuộc tuýp người tích chữ như vàng, "Hai người quen biết nhau?"

"Cô nhỏ của tôi." Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, sau đó chỉ vào người đàn ông đứng đối diện Thư Thanh Nhân, giới thiệu với cô, "Đây là...

"

Thư Thanh Nhân không thích Thẩm Tư Ngạn gọi cô là cô nhỏ, cô luôn cảm thấy khi người đàn ông này gọi cô như vậy trong giọng nói của anh ta tràn đầy những cảm xúc không nói thành lời.

Nhưng bây giờ lại không giống vậy, cô quan sát hai người đàn ông này, bỗng nhiên nở nụ cười, "Cháu trai lớn? Đây là cháu dâu à?"

Sắc mặt của Thẩm Tư Ngạn và người đàn ông kia lập tức đen sầm lại.

Cuối cùng cô cũng có thể đáp trả tên này một cú, trong nháy mắt Thư Thanh Nhân bắt đầu ra vẻ khoa trương, "Cháu yên tâm, cô nhỏ sẽ giúp cháu giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói cho người nhà của cháu biết đâu."

Nhân viên phục vụ đứng bên này từ đầu đến cuối bị xem như là không khí lại có chút chân tay luống cuống không biết phải làm gì, trong đầu cậu ta đang nghĩ xem nên che lỗ tai, nhắm mắt lại hay không, cậu ta đã nghe được một vài bí mật khủng bố trong giới nhà giàu.

Sau đó cậu ta sẽ bị mấy ông to búa lớn này giết người diệt khẩu.

"Tôi đi xuống trước." Hiển nhiên là người đàn ông này không muốn đứng chờ ở đây thêm, nghiêng người lách qua Thẩm Tư Ngạn, "Cậu cứ từ từ giải thích đi."

Nhân viên phục vụ cũng rất biết ý, cúi chào hai người rồi quay người bước chân loạng choạng nhanh chóng rời đi.

Trên hành lang chỉ còn là Thư Thanh Nhân và Thẩm Tư Ngạn mặt đối mặt nhìn nhau.

Cô cũng không có ý định đứng đây dây dưa với Thẩm Tư Ngạn, nắm tay vịn cửa kéo hành lý định đi vào phòng của mình.

"Thật sự muốn ở lại đây?" Thẩm Tư Ngạn hỏi cô, "Không đổi khách sạn khác?"

Cô vốn định như vậy, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy không đáng.

Cũng đâu phải là thật sự ở chung cùng một phòng, cách hai cánh cửa một cái hành lang, với lại ban ngày cô đều ở trong công ty làm việc.

Coi như sau này có hợp tác với Berlin, mỗi ngày gần như đều sẽ phải chạm mặt, bây giờ cứ trốn trốn tránh tránh thì đúng thật là quá sĩ diện kiểu cách.

Thư Thanh Nhân hất cằm về phía anh, bắt chước lời nói trước đó anh dùng để đối phó với cô đáp trả anh, "Vậy anh trả tiền phòng tôi đã thanh toán trước đi?"

Thẩm Tư Ngạn khẽ nhướng mày, "Cô nghĩ thì hay lắm."

Người này thật sự keo kiệt, anh chỉ đơn giản là có cái họ Thẩm trong tên thôi.

Khóe miệng Thư Thanh Nhân giật giật, "Vậy tôi ở đây hay không thì có liên quan gì đến anh?"

"Bây giờ cô không đi." Đầu lưỡi người đàn ông chạm lên hàm trên, ánh mắt như có điều suy nghĩ, "Khó tránh khỏi khiến tôi suy nghĩ nhiều."

Thư Thanh Nhân cười lạnh, "Anh cũng có đàn ông của mình rồi, còn suy nghĩ nhiều cái gì? Có chút nhân tính đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!