Từng ngày mùa hè trôi qua, trong nháy mắt đã đến cuối tháng chín. Thời tiết ban ngày vẫn còn nóng nhưng ban đêm đã trở nên mát mẻ hơn nhiều.
Vào đêm Trung thu, cả thành phố ngập tràn không khí lễ hội vô cùng náo nhiệt.
Khoảng sáu giờ hơn, ở hội trường đa chức năng lớn nhất của trường Đại học Cảnh sát thành phố B đã chật kín người. Thang Nguyên vừa nghe giảng vừa âm thầm vui mừng vì cô đã đến sớm, nếu không thì sẽ phải đứng ở phía sau giống như những người kia, đứng đấy mà nghe hai tiết học.
Người giảng viên đứng trên bục giảng trông rất trẻ trung, đẹp trai.
Anh mặc áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay, không thắt cà vạt và để hở cúc áo trước ngực. Cả người nhìn qua trông rất phóng khoáng, đẹp đẽ không hề bị trói buộc.
Khi vị giảng viên mới này xuất hiện ở trường cách đây một tuần, thì đã có một số người nghi ngờ năng lực của anh.
Suy cho cùng, những người có thể vào phục vụ trong các học viện cảnh sát hàng đầu cả nước có ai mà không phải là người có lý lịch huy hoàng, chiến tích hiển hách, đã nghỉ hưu ở các tiểu đội điều tra tội phạm của các tỉnh, thành phố. Nhưng người này chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, da trắng, dáng vẻ hiền lành trông rất thư sinh.
Tuy nhiên, sau khi tham gia vào lớp học của anh vài lần thì tất cả các sinh viên đều gạt bỏ những nghi ngờ ban đầu, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
Tâm lý học tội phạm vốn là một lĩnh vực điều tra tội phạm mới ở Trung Quốc, nhưng ở nước ngoài đã có những lý thuyết hoàn chỉnh và vụ án thực tế. Mà ở lớp của vị giáo sư trẻ tuổi này lại có những ví dụ được trích dẫn rất kích thích, thậm chí có người còn chưa từng nghe đến. Trong chốc lát nó đã đứng đầu bảng xếp hạng những lớp học phổ biến được yêu thích nhất.
Buổi học hôm nay, không biết có phải là do ảo giác của mọi người hay không mà các sinh viên luôn cảm thấy rằng Giáo sư Chúc của bọn họ bình thường là người điềm đạm, thong dong, hôm nay lại giảng bài rất nhanh.
Rõ ràng là chuông tan học còn chưa reo lên thì anh đã cho kết thúc buổi học sớm: "Hôm nay là Trung thu, mọi người tan học sớm để nghỉ lễ đi."
Ngày lễ? Có lễ hội gì? Mọi người nhìn nhau. Trường cảnh sát vốn dĩ là một dạng trường học kín. Ngoại trừ lễ tết và ngày quốc khánh thì thường không có nghỉ lễ, không được tự do ra ngoài vui chơi như các trường học bình thường khác.
Cái gọi là Tết Trung thu cũng chỉ là mỗi người được phát cho một hộp bánh Trung thu chứ cũng không có gì khác lạ.
Thang Nguyên ngồi ở hàng cuối cùng. Cô nhìn thấy tiết học đã kết thúc, vội vàng cúi đầu gửi tin nhắn về nhà:
"Anh ấy tan lớp rồi, khoảng bốn mươi phút nữa bọn con sẽ đến."
Báo cáo xong, đột nhiên có người chạm vào cánh tay của cô.
Thang Nguyên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai đang tươi cười.
"Bạn học này, bạn học lớp nào? Sao tôi chưa từng gặp bạn?"
"Hả…"
Thang Nguyên nhìn đàn em trước mặt, có phần vừa vui mừng vừa xấu hổ.
Cô đã tốt nghiệp được vài năm, vậy mà cô vẫn có thể bị nhận lầm là một sinh viên. Đây có phải có ý nói cô chăm sóc nhan sắc cũng không tệ đúng không?
Nhưng lúc mà cô đang đấu tranh nội tâm để nói ra sự thật hay là lừa gạt cậu nhóc kia thì đã có người xen vào cuộc trò chuyện của họ.
"Cô ấy là sư mẫu của cậu, cao hơn cậu bốn lớp."
Giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ khiến học sinh xung quanh nghe thấy. Ngay lập tức có tiếng bàn tán nho nhỏ của những người chưa rời đi.
"Giáo sư Chúc còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi ư?"
"Ồ, thật đáng tiếc, lúc đầu tôi…"
"Cậu muốn theo đuổi?"
"Không phải cậu cũng vậy sao? Cậu còn nói tối hôm qua mới mơ thấy giáo sư Chúc mà…"
Bởi vì bị Chúc Già vạch trần thân phần nên Thang Nguyên cảm thấy hơi phiền muộn. Nhưng khi nghe thấy những lời xì xầm xung quanh cô đã trở nên cảnh giác.
Cô không quan tâm đến việc vẫn còn ở trong lớp học, cô đứng dậy hiên ngang nắm lấy cánh tay của Chúc Già, cười nói với mọi người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!