Chương 25: (Vô Đề)

Trong bữa ăn, Chúc Già đã tiết lộ thêm một ít việc khiến tình cảm của Thang Nguyên dành cho anh càng thêm phức tạp.

Đối mặt với ứng cử viên có thể là con rể tương lai này, mẹ Đường đã phát huy những kỹ năng tò mò giống như tất cả những bà mẹ trên thế giới. Bà chỉ hỏi Chúc Già về gia đình, thu nhập và nghề nghiệp của anh.

Về sự nghiệp của Chúc Già, nếu là đồng nghiệp của con gái bà, anh lại trở về từ FBI Hoa Kỳ thì tất nhiên mẹ Đường không có ý kiến gì.

Còn về thu nhập? Anh đường đường là một đại thần văn học mạng nổi tiếng, Chúc Già chỉ tuỳ ý nói ra một con số cũng khiến cho mẹ Đường vui vẻ cười đến không khép được miệng.

Chỉ khi nhắc đến ba mẹ của Chúc Già, trong phút chốc bầu không khí trở nên nghiêm trọng.

"Khi còn nhỏ, con học mẫu giáo và tiểu học ở Thành phố B. Sau đó, gia đình con xảy ra một số biến cố. Ba mẹ của con đều qua đời. Dì con đã đưa con đến Mỹ sau khi lo liệu xong tang lễ của họ."

"Ồ, xin lỗi, bác không nên hỏi chuyện này."

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi."

Chúc Già khẽ cười, nhìn cứ như anh không còn đau lòng nữa nhưng chỉ có Thang Nguyên tinh ý nhận ra trong mắt anh lóe lên một tia đau khổ rồi biến mất.

Sau khi ăn cơm xong, Mẹ Đường liền thúc giục Thang Nguyên nhanh đưa anh trở về bệnh viện. Đồng thời, bà cũng không quên tốt bụng đưa cho Thang Nguyên quần áo mang theo để thay.

Nguyên văn của bà nói là: "Tiểu Chúc không có gia đình ở đây. Con cứ ở lại bệnh viện chăm sóc cậu ấy cho thật tốt. Dù sao cậu ấy bị thương cũng vì cứu con."

Những lời này khiến Thang Nguyên không nói nên lời. Cô khó mà cãi lại mệnh lệnh của mẹ nên cô chỉ đành chấp nhận số phận của mình, cầm lấy chìa khoá và đưa Chúc Già ra ngoài.

Khi bước xuống cầu thang, Chúc Già nói: "Chúng ta đi dạo xung quanh khu nhà đi, chờ đến khi bác gái đi về rồi thì em có thể lên nhà."

"Vậy còn anh thì sao?" Ngay cả bản thân Thang Nguyên cũng không nhận ra rằng sau khi trải qua chuyện đêm nay thì giọng nói của cô vô thức đã trở nên ôn hoà hơn không ít.

Tất nhiên là Chúc Già đã phát hiện ra, anh cười nhẹ rồi giả vờ ân cần:

"Anh bắt taxi quay về là được."

Sao cô lại cảm thấy anh có vẻ đáng thương thế nào ấy nhỉ? Nhất là khi cô vừa mới nghe được tin ba mẹ anh đều đã qua đời và anh không có người thân ở thành phố B.

Nghĩ đến đây, cô buột miệng: "Em đưa anh đi, dù sao quần áo cũng đã chuẩn bị sẵn rồi."

Lời vừa nói ra thì cô đã cảm thấy hối hận, nhưng mà Chúc Già đã nhanh chóng leo lên xe, nói: "Được thôi."

Mấy ngày trước vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, vết thương của anh cũng chưa lành nên Thang Nguyên cho xe chạy với tốc độ chậm.

Khi trở lại bệnh viện đã hơn tám giờ tối, nhìn thấy Chúc Già quay trở lại, sắc mặt của y tá trưởng có vẻ không vui. Bà ấy vừa nhanh tay treo nước truyền và thay thuốc mới vừa răn dạy anh:

"Tên nhóc này, có chuyện gì vậy? Sao còn trẻ mà không biết chăm sóc cho thân thể mình vậy?"

Sau đó, bà lại thấy Thang Nguyên đang đứng ở bên cạnh, bà không quên nói một câu với cô:

"Cô là bạn gái của cậu ấy sao? Sao không biết khuyên nhủ cậu ta vậy?"

Trong vòng một ngày, Thang Nguyên lần lượt bị hai người phụ nữ nói cho á khẩu không nói nên lời.

Cuối cùng đợi y tá trưởng đi khỏi và bác sĩ đến đây kiểm tra xong thì Thang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Chúc Già nằm ở trên giường nhìn Đường Nguyên, cười ngây ngốc.

"Sao anh lại cười?"

"Không có chuyện gì, em không tức giận với anh nữa nên anh rất vui."

"Ai nói em không còn giận nữa?" Cô lớn tiếng phản bác lại, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!