Thang Nguyênkhông màng tới lời thuyết phục của mẹ Đường, cô đứng dậy rời khỏi giường bệnh và tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô vừa đi qua cuối hành lang, rẽ vào một góc. Từ xa cô đã nghe thấy Triệu Kiêu lớn tiếng mắng người ở nơi đó.
"Các người làm việc thế nào vậy? Hả? Tại sao ngay từ đầu không báo cáo chuyện quan trọng như vậy với tôi?"
"Đội trưởng, chuyện này rất gấp gáp. Hơn nữa lúc đó không phải anh đang họp hay sao?"
"Đừng có ngụy biện! Đợi anh ta tỉnh lại, cậu tự mình đến xin lỗi người ta đi. Còn nữa, sau khi vụ án này kết thúc thì nộp cho tôi một bản kiểm điểm, không được dưới mười nghìn chữ đó!"
"Đội trưởng…"
"Không thương lượng nữa, quyết định như vậy đi."
Thang Nguyênnhìn thấy Trương Đào đang bị Triệu Kiêu mắng đến không ngóc đầu lên nổi, nhưng cụ thể hai người họ đang nói về chuyện gì thì cô có phần nghe không hiểu.
"Đội trưởng."
Cô bước đến và gọi một tiếng.
"Bánh Trôi, cô đã tỉnh rồi à? Cô thấy khá hơn chưa?"
Giọng điệu của Triệu Kiêu dịu đi rất nhiều khi nhìn thấy Đường Nguyên.
"Tôi không sao, lúc nãy hai người đang nói gì vậy?"
"Không có chuyện gì, trong đội còn có chuyện, tôi đi về trước nhé. Trương Đào, cậu cũng đi cùng với tôi đi. Bánh Trôi à, cô ở trong viện nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi giao nơi này lại cho cô. Nếu Chúc Già tỉnh lại thì cô gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức."
Hai người họ rõ ràng đang che giấu điều gì đó với cô, đặc biệt là Trương Đào. Anh ta ngập ngừng nhìn cô trước khi rời đi với vẻ mặt âu sầu. Thang Nguyênmuốn hỏi một chút nhưng khi cô vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Chúc Già đang ở trong phòng giám sát qua lớp kính dày, cô lập tức đổi ý.
Cô không gặp anh chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, dường như anh thay đổi thành một người khác hoàn toàn.
Anh nằm trên giường bệnh với đủ thứ dụng cụ y tế xung quanh. Hai mắt anh nhắm nghiền, cả người bất động trông vô cùng yếu ớt.
Nhìn cảnh này nước mắt của Thang Nguyênvô thức rơi xuống.
Cô nhớ rằng mình đã gọi cho dì Vương và hỏi dì ấy đã quen với Chúc Già như thế nào. Dì ấy đáp lại rằng:
"Vào tháng trước khi dì đi nhảy ở quảng trường bị đau chân, cậu đó đã chủ động bước đến đỡ dì và khăng khăng muốn đưa dì về nhà. Lúc đó dì cảm thấy cậu này cũng không tệ, vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, nên đã hỏi cậu ấy có người yêu hay chưa. Cậu ta nói cậu ta còn độc thân nên dì liền nghĩ đến con…"
Chúc Già, anh mau tỉnh dậy đi. Tại sao anh dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận em, bằng mọi cách để đến với em? Em cần một lời giải thích.
Thang Nguyêncứ như vậy mà đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cô nhìn chằm chằm vào bên trong phòng không chớp mắt. Trong lúc đó các bác sĩ và y tá đã vào đó hai lần, kiểm tra và tiêm cho anh một số thuốc mới.
Ba và mẹ của Thang Nguyêncũng đến và cố gắng thuyết phục cô về phòng nghỉ ngơi nhưng không thành công, vì vậy họ ngồi với cô một lúc rồi sau đó lại khuyên bảo Thang Nguyênquay về phòng trước.
Cô đứng trên hành lang bên ngoài phòng bệnh suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau khi cô còn đang ngủ mê man đột nhiên cảm thấy có người vỗ về gọi cô dậy. Y tá phụ trách khu phòng bệnh của Chúc Già cười nói:
"Anh ấy tỉnh rồi. Cô có thể vào được rồi."
Nghe vậy, Thang Nguyênlập tức nhìn về phía phòng bệnh, thấy các bác sĩ và y tá bên trong đều đang bận rộn. Chúc Già đã mở mắt ra và đang nhìn cô qua tấm kính.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai dường như có cả ngàn lời muốn nói, nhưng đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Cuối cùng, khi mọi người đã đi hết, Thang Nguyênchậm rãi đi vào và đóng cửa lại.
"Anh tỉnh rồi à?"
"Em không sao chứ?"
Hai người gần như nói cùng một lúc, sau khi dứt lời bọn họ đều khẽ giật mình. Giây sau họ lại bật cười với nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!