Chương 18: (Vô Đề)

Lúc đến thành phố H đã hơn hai giờ khuya.

Nhà của Đổng Trí ở một thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố H. Cho dù lòng nóng như lửa đốt như thế nào đi nữa thì cũng không thể không có lệnh bắt và bất kỳ bằng chứng nào mà đêm khuya tự tiện xông vào nhà người khác bắt người. Vì vậy Thang Nguyên và Chúc Già quyết định tìm một chỗ nghỉ qua đêm. Sáng hôm sau mới bắt đầu điều tra.

Lúc vào khách sạn thì xảy ra một chuyện nhỏ. Đó chính là Chúc Già vội vàng đi nên quên mang theo thẻ căn cước, người ta không cho vào ở, cuối cùng Thang Nguyên lấy thẻ chứng minh mình là cảnh sát, người của khách sạn mới cho bọn họ nhận phòng.

Vừa vào phòng, cô liền nằm lì trêи giường xem tư liệu của Đổng Trí ở thành phố H mà cục cảnh sát gửi đến.

Vừa xem không bao lâu, điện thoại di động liền bị Chúc Già lấy đi.

"Em quá mệt mỏi, ngủ trước đã, anh xem giúp em."

"Như vậy sao được? Ngày mai em cần dùng đến."

"Sao lại không được? Em đã quên anh là ai?"

Bị anh nhắc nhở, lúc này Thang Nguyên mới nhớ. Bận rộn cả một ngày một đêm, cô cư nhiên đã quên người bạn trai này của cô không chỉ là một tác giả mà còn là đại thần thần bí mà cô sùng bái.

Có thể viết được những tình tiết logic như vậy, năng lực suy luận phân tích của anh cũng không kém chút nào.

"Vậy em đi tắm."

Thang Nguyên nói xong liền đi vào phòng tắm.

Phía sau Chúc Già cũng đi theo.

"Anh làm gì thế?"

Cô khẩn trương ôm ngực.

Chẳng lẽ anh?

"Giúp em tắm."

Chúc Già nhìn bộ dạng cô như lâm vào đại địch, bật cười, nhướng mày liếc mắt nhìn cô, lại nói:

"Em còn nghĩ làm gì nữa?"

"Không muốn."

Thang Nguyên liều mạng lắc đầu.

Tuy rằng mỹ sắc mê người, cô nam quả nữ lại ở chung một phòng nhưng bây giờ tuyệt đối không thể củi khô lâu ngày cũng bén được.

Ít nhất …. Trước khi phá xong vụ án, cô cần phải tập trung thêm tinh lực một chút nữa.

Tắm rửa xong, Chúc Già vừa giúp Thang Nguyên sấy khô tóc, vừa mạnh mẽ bắt cô nhắm mắt ngủ. Chờ đến khi cô ngủ, anh mới dựa người vào đầu giường, cầm điện thoại của cô lên nhìn tư liệu.

Cứ thế qua một đêm. Sáng sớm hôm sau, hai người dậy sớm rời giường rồi gặp mặt cảnh sát địa phương tiểu Ngô. Sau đó theo xe cảnh sát đến nhà Đổng Trí.

Xe ước chừng chạy bốn mươi phút mới đến nơi. Người của thị trấn thấy bọn họ dừng xe trước cửa nhà họ Đổng thì vây lại xem, nhỏ giọng nghị luận.

Thang Nguyên chăm chú lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được vài lời.

"Làm bậy đó, hại chết khuê nữ nhà người ta, lại có cảnh sát tìm đến nhà."

"Đứa trẻ Đổng Trí kia thật đáng thương, đang êm đang đẹp học đại học, vậy mà tiền đồ bị đánh mất."

"Ôi, cũng có thể không phải vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!