Chương 16: (Vô Đề)

Giống như dự tính ban đầu, đã hết một tiếng mà chưa thực hiện xong bài tập nào cả.

Lúc hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng tập, lễ tân còn chào tạm biệt.

"Tạm biệt chị nhé! Cảm ơn chị vì đã để huấn luyện viên Giang ngày nào cũng về sớm."

Tuy rằng Tiêu Kiều không hiểu gì cả, nhưng cũng ngượng ngùng chào lại. Lúc ngồi trên xe về nhà Giang Lãm, Tiêu Kiều đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"Vì sao lễ tân chỗ anh lại cảm ơn em vì giúp anh về sớm thế? Ngày nào anh cũng khuya mới về à?"

"Bình thường dạy xong là 9 giờ, sau đó anh sẽ ở lại phòng tập thêm khoảng hai tiếng cho tới khi đóng cửa."

Tiêu Kiều dùng ánh mắt để nói với anh, "Anh bị điên đấy à?!!!"

"Anh ở đấy thì sẽ không cho họ gọi cơm ngoài, cho nên… bọn họ đều mong anh tan làm thì về luôn. Cho nên cả một đám đều coi em là thần hộ mệnh…"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thần hộ mệnh, mấy bạn nhỏ chỗ anh đáng yêu thế, ha ha ha ha ha ha."

"Nhưng mà sao trước đây anh lại về muộn thế?"

"Về nhà sớm thế cũng không có gì làm, ở lại phòng tập còn có hơi người."

Ánh đèn đường chiếu rọi khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối khiến người ta không thấy được đôi mắt, dáng vẻ đáng thương khơi dậy lòng mẹ của Tiêu Kiều.

"Cậu nhóc đáng thương ơi, mẹ yêu con." Đưa tay sờ tóc anh, quả nhiên cũng mềm như trái tim anh vậy.

"Thế mẹ ơi, tối nay có thể ăn vú không?"

"Mẹ tới nhà con không phải để đút con ăn no sao?"

"Lần trước cũng không no, lần này con thấy cũng không đủ…"

Nhắc đến đây, Tiêu Kiều vô lực phản bác, "Em sẽ dốc sức… dốc hết sức mình."

Giang Lãm kéo tay Tiêu Kiều qua đặt vào giữa hai chân mình, để cô cảm nhận mình nghẹn khó chịu thế nào, "Rõ ràng người dùng sức là anh nhưng người ngã xuống trước đều là em, thể lực của em không ổn chút nào, chúng ta phải gia tăng số lần vận động thôi."

"…"

Tiêu Kiều cảm thấy, tương lai của mình hoàn toàn tối thui rồi.

Tới cửa nhà Giang Lãm, mở cửa, cảm giác đàn ông độc thân đáng thương ập vào trước mặt.

Nói là sạch sẽ ngăn nắp thì đúng, nhưng lại giống như chưa từng ở vậy. Nhà của anh không giống nhà con gái, nghĩ mọi cách để trang trí tăng sức sống, mà không hề có hơi người chút nào.

Giống như máy móc trong phòng tập vậy, lạnh như băng. "Chỗ anh không có dép lê, hay là em đeo của anh nhé."

Tiêu Kiều nhìn đôi dép lê to rộng, ghét bỏ nói, "Của anh to quá, em đeo chân trần được rồi, không sao đâu."

Giang Lãm kéo tay cô đi thăm thú nhà mình. "Cảm thấy thế nào?"

Tiêu Kiều đang suy nghĩ xem nên hình dung thế nào, muốn tìm được một từ ngữ chính xác nhất.

"Cũng khá ổn, nhưng mà, quá cứng rắn, cảm giác này, anh biết chứ."

Cô sờ cơ bắp trên tay anh, "Giống chỗ này của anh ấy, không mềm mại chút nào."

Giang Lãm đang đi phía trước đột nhiên xoay người, nhìn vào mắt cô, ôm lấy eo cô, vuốt ve mặt cô.

"Vậy nên mới gặp được em, giống như cơ thể của em vậy, mềm mại dẻo dai, còn anh thì cứng rắn mạnh mẽ, như vậy mới có thể ở bên nhau lâu dài được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!