Chờ tới khi hai người hồi sức ngồi dậy, Giang Lãm bỗng thấy một đôi mắt to tròn dọa anh nhảy dựng.
Trà sữa anh dũng đẹp trai im lặng ngồi cách họ không xa, còn không nhúc nhích chút nào, chỉ có cái đuôi dài lâu lâu lại quét qua quét lại.
Mặt nó không có biểu cảm gì, chỉ nhìn họ không rời mắt giống như đang lên án Tiêu Kiều, "Thế mà chị lại có mèo khác!"
"Đây là trà sữa đúng không?"
"Đúng vậy, đáng yêu không, sắp một tuổi rồi đó."
Lúc này, cơ thể hai người vẫn còn trần tr/uồng, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay khác đỡ trên vai cô.
"Lần trước là nó mát xa giúp em à?"
"… Chẳng lẽ anh còn ghen với một con mèo nữa sao?"
"Vấn đề bây giờ không phải là anh ghen hay không, mà giống như là anh ghen tị hơn."
Tiêu Kiều cười lườm anh, "Đừng nghịch." Sau đó dịu dàng vươn tay, vỗ vỗ bàn tay, "Trà sữa ơi, tới chỗ chị nào, lại đây."
Nghe thấy có người gọi mình, trà sữa do dự một chút rồi nâng cái mông cao quý lên, từng bước từng bước tới trước mặt cô.
"Meow ~" Cọ vào đùi cô mấy cái.
"Ngoan quá." Vừa nói, Tiêu Kiều vừa nâng hai tay ôm nó lên, nhưng trong suốt quá trình này, đôi mắt của nó vẫn không rời khỏi Giang Lãm.
"Có phải con mèo này của em có ác ý với anh không thế?"
"Trà sữa của chúng ta ngoan nhất, phải không nào?" Tiêu Kiều nâng nó lên trước mặt rồi hôn nó.
Giang Lãm nấp sau lưng cô, liếc nhìn đôi mắt của nó, cảm thấy có ác ý, nhưng anh vẫn muốn thử nghiệm xem sao.
Anh chậm rãi nâng tay phải của mình lên, quả nhiên, đôi mắt của trà sữa bắt đầu nhìn theo chằm chằm, sau đó tay chặn lại giữa Tiêu Kiều và trà sữa như là tiến lại gần cơ thể của cô.
Trong suốt quá trình này, mắt nó ngày càng mở to, một chân trước của duỗi về phía trước theo động tác của anh.
Mãi cho tới khi tay Giang Lãm đặt lên bộ ngực trần trụi kiêu ngạo của cô, nhẹ nhàng gãi gãi.
"Meow!"
Đây là hành động nhanh nhất của trà sữa mà Giang Lãm từng thấy, móng vuốt nhỏ bé tát mạnh vào mu bàn tay anh.
Sau đó nó lại kêu một tiếng, "Meow!"
"Ha ha ha ha ha, cười chết mất." Tiêu Kiều hất tay anh ra khỏi người mình, để trà sữa nằm lên người mình, "Ngoan quá, biết bảo vệ chị rồi", tiện tay còn vuốt lông của nó.
Điềm xấu lập tức ập vào lòng Giang Lãm, dường như anh đã biết địa vị của mình trong nhà sau này như thế nào, có phải từ hôm nay trở đi, anh sẽ có hai
chủ tử để hầu hạ rồi không? –
Chớp mắt đã tới thứ 3, Tiêu Kiều đã coi lịch hẹn với bên phòng tập như thời gian hẹn hò cố định với bạn trai, vừa xuống xe đi vào thang máy đã thấy Giang Lãm đang chờ mình.
"Sao anh lại xuống đây thế?"
"Bạn gái giá lâm, phải có lễ nghi cao nhất chứ." Nói rồi còn làm động tác mời lịch thiệp.
Tiêu Kiều vui mừng hớn hở khoác tay anh, đi thang mới tới phòng tập.
Hai cô em lễ tân vừa thấy hai người đã sáng cả mắt, "Anh Giang đón bạn gái lên đây đấy à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!