Chương 12: (Vô Đề)

Giang Lãm đổi giày xong thì yên lặng nhìn dáng vẻ ngôi nhà của cô, thật ra cũng không giống trong tưởng tượng của anh là mấy.

Trong tưởng tượng của anh, căn nhà của cô sẽ tràn ngập hương vị thiếu nữ, có rất nhiều thú bông, vật trang trí màu hồng nhạt, giống kiểu con gái yếu ớt vậy.

Nhưng trên thực tế, căn phòng trang trí đơn giản, không hề có đồ lạ hay đồ trang trí nội thất, nhưng vẫn có một vài thứ nho nhỏ giúp cuộc sống thư thái hơn.

"Quà cho em này." Giang Lãm đưa hộp quà trong tay cho cô. "Cái gì thế, sao phải mua quà làm gì vậy anh."

"Lần đầu tới nhà bạn gái, không mang theo chút gì sao được, dù sao anh còn muốn tới nhiều lần nữa."

Mở hộp giấy bên ngoài ra, một chiếc bánh kem hình tam giác xuất hiện. "Em còn phải tập gym đấy! Bánh kem sao! Bánh kem ư!"

"Đây là bánh kem caramel đó." Nghe thấy anh nhấn mạnh chữ caramel, cô còn có gì mà không hiểu nữa đâu.

"Tiêu Kiều ngọt như mật mà nhỉ?" Ngày càng không biết xấu hổ hơn, "Lần trước nếm thử nhiều lần, Tiêu Kiều còn ngọt hơn cả mật ấy."

Lúc này tới lượt cô đỏ mặt, "Mau lên, bắt đầu tập đi, em chuẩn bị xong hết rồi."

"Khác với con trai, nếu con gái muốn vai và cổ đẹp thì cần phải duỗi vai và cổ nhiều hơn."

Tiêu Kiều ngồi khoanh chân trên thảm yoga, Giang Lãm ngồi sau giúp cô thực hiện động tác. Một tay đặt trên vai cô, cánh tay khác giữ đầu cô lại để duỗi thẳng.

Ngồi ở phía sau lưng cô, mùi hương thoang thoảng mê người, vùng cổ trắng như tuyết và khe rãnh quyến rũ bị nhìn sót không còn thứ gì, từng thứ một kích thích dây thần kinh của anh.

"Đổi bên nào."

"Em xịt nước hoa sao, thơm quá." Giọng nói ngày càng gần như ở ngay bên tai, dường như có thể cảm nhận được lồng ngực anh rung lên khi nói.

"Ừm, có thơm không?" "Anh có thể hôn em không?"

Không chờ cô trả lời, một nụ hôn đã đặt lên vai cô, dần tiến về phía trước, cổ, sau tai, cuối cùng còn khẽ cắn lên vành tai mềm mại của cô.

"Ưm…" Sự run rẩy truyền khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Anh đặt tay ở dưới nách cô, ngón tay đặt trên ngực, chầm chậm mát xa. Đau đớn bất thình lình khiến cô hoảng hốt, "Anh đang làm gì thế!"

"Mát xa nơi này có hiệu quả giảm bớt đau nhức ở vai." Lời nói đứng đắn nhưng hành động thì không, hô hấp nóng bỏng phả vào làn da cô, lời nói động lòng khắc sâu vào trong lòng.

Không biết là lòng bàn tay hay mu bàn tay không cẩn thận chạm vào ngực. Tê dại đau đớn, có chút kỳ lạ.

Một lúc sau, cuối cùng Giang Lãm cũng buông cô ra, đứng dậy ngồi xuống đối diện cô.

"Nào, cố dang rộng hai chân ra nhé."

Tiêu Kiều nghe lời làm theo, bất tri bất giác, cô đã bị nghiện cảm giác quyến rũ này.

Nhưng cứ mở rộng hai chân ra như vậy cũng có chút xấu hổ, cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh.

"Đưa tay em cho anh nào."

Mặc dù không biết anh tính làm gì, nhưng cô vẫn cứ làm theo.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, Tiêu Kiều có chết cũng không muốn nhớ lại.

Giang Lãm cũng tách hai chân của anh ra, lần lượt đặt vào hai bên bắp chân của cô, cưỡng ép chân cô mở ra, sau đó túm lấy tay cô, kéo nửa người trên của cô xuống.

"Asaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Anh giết heo đấy à!!! Chết mất!!!!"

Tay Tiêu Kiều nắm chặt lấy tay anh, "Được rồi được rồi, không làm nữa đâu." Vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt ngập nước mở to vì đau của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!