Tiêu Kiều thay quần áo xong thì ra khỏi phòng tập, lúc này Giang Lãm cũng đã hoàn thành hết các công việc còn lại, chuẩn bị tan làm, chờ sắn ở cửa thang máy.
Anh nhìn cô gái đang vui vẻ đi tới, vươn tay ra với cô.
Tiêu Kiều thuận theo nắm tay anh, mười ngón giao nhau, tay to nắm tay nhỏ, có anh có em.
Hai người vào trong tháng máy, ngăn cách ánh mắt của mọi người. "Nhà em hay là nhà anh đây?"
Tiêu Kiều giật mình ngẩng đầu nhìn anh, "Bạn trai à, nhanh quá rồi đó?" "Ở bên em, làm gì cũng không nhanh."
"Ha ha ha ha, anh ăn hết mấy quyển sách lãng mạn rồi đấy hả!" Cô cười rộ lên, hai mắt cong cong khiến người ta mê muội, càng nhìn càng thích."
"Để cuối tuần đi, ngày mai là thứ tư, còn phải đi làm nữa đó ~" "À ừ… anh quên mất."
Từ sung sướng chuyển sang thất vọng cũng chỉ mất một giây.
Đi được một lúc đã tới bãi đỗ xe ngầm, rõ ràng hai người đi hai xe khác nhau, nhưng không ai muốn buông tay cả.
Giang Lãm suy nghĩ, "Hay là ngồi xe anh nhé? Không gian xe rộng lắm."
"Anh định làm gì đấy? Còn không gian lớn nữa! Em thấy tối nay trong đầu anh chỉ toàn thứ đen tối thôi!"
"Vậy thì đi xe em cũng được! Không gian nhỏ một chút, với anh cũng không có vấn đề gì."
"Không theo ý muốn của anh được, dẫn đường đi, đi xe của anh."
"Ha ha." Giang Lãm nắm chặt tay cô, ở không gian màu xám tràn ngập mùi xăng dầu, tro bụi, đóa hoa mùa xuân của hai người chậm rãi nở rộ.
Đúng như lời anh nói, không gian xe anh khá lớn, chiếc SUV nhìn trông rắn chắc, Giang Lãm ngồi vào ghế lái, Tiêu Kiều ngồi bên ghế phụ.
Hai người ở trong không gian không nhỏ cũng không tính là lớn, không biết nên nói gì cả, hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên hai người dùng thân phận người yêu ở bên nhau.
"Trương Linh ở văn phòng em, anh còn nhớ không?"
"Không nhớ… nhớ…" Anh dừng một chút, vô tội nhìn cô, "Có lẽ anh nhớ nhưng cũng không nhớ lắm."
"Không phải anh lừa cô ấy là anh có bạn gái rồi à, cô ấy biết rồi nên hủy lịch tập, bắt đầu ăn uống thả ga, ha ha ha, em cười ngất, ai bảo trước kia cứ thích nói em béo cơ!"
"Anh không lừa cô ấy." "Gì cơ?"
"Khi đó em chủ động tới phòng tập tìm anh, anh đã biết mình sắp có bạn gái rồi, đây là chủ động giữ khoảng cách với những người phụ nữ xung quanh." Giọng nói tràn ngập vẻ kiêu ngạo cầu khen ngợi.
Cô vươn tay, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh, ngửa bàn tay lên, đặt dưới cằm anh làm động tác gãi ngứa.
"Ừm ừm, ngoan lắm, làm tốt lắm."
"Em đang khen chó rồi đấy, khen thưởng cái khác đi." "Anh muốn cái gì?"
"Còn 13 lần đó đó."
Anh vừa nói, Tiêu Kiều đã hiểu ngay, số nụ hôn còn nợ anh trong phòng tập, sớm muộn gì cũng phải trả hết.
Bàn tay đặt dưới cằm anh thuận thế nắm lại, kéo đầu của anh lại gần phía mình. Không cần phải nói, cả hai người, thật ra đều rất lo lắng.
Tiêu Kiều mím môi theo bản năng, đầu lưỡi liếm một vòng, sau đó nhắm mắt, nhẹ nhàng phủ lên trên môi anh.
Trông người anh có vẻ cứng rắn, nhưng môi lại rất mềm. Trông mồm miệng cô lợi hại như vậy, nhưng lúc hôn lại rất thơm. Đây là ấn tượng đầu tiên về nụ hôn đầu của hai người.
Không thỏa mãn với sự đụng chạm đơn giản thế này, Giang Lãm nắm quyền chủ động, giữ gáy cô lại, hơi nghiêng đầu ngậm lấy môi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!