Kèm theo tiếng "xì xì" xé gió, bàn tay với móng tay sắc nhọn của cô bé hung hăng cào vào cổ tôi.
Tôi dẫm lên bàn mổ nhẹ nhàng nhảy lên, một cú lộn ngược ra trước rồi hạ cánh bên cạnh Ngô Vọng, sờ mạch của anh ấy.
May mắn thay, mạch đập yếu ớt, còn cứu được.
Cô bé nữ sát lao hụt, móng tay cào vào cửa, "roẹt" một tiếng xước ra năm vệt trắng.
Cô bé càng tức giận hơn, gầm lên một tiếng, móng tay hai tay lập tức dài thêm một tấc, nhìn thấy sắp lao đến lần nữa.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, trước hết mở âm thanh: "Cục cục cục cục——" Đây là tiếng gà trống gáy. "Oàng! Oàng oàng!" Đây là tiếng chó đen sủa.
Sau đó lật tìm ảnh, cái ảnh trên cùng là một chiếc gương bát quái gia truyền.
Cô bé nữ sát do dự một chút, lùi lại hai bước.
Tôi nhếch khóe môi, tung ra tuyệt chiêu cuối cùng.
Chính là một tấm ảnh của Phù Luyện Hồn Lôi Hỏa.
Đây là do Thiên Sư Bộ tự tay vẽ, ở bên ngoài một tấm ít nhất cũng phải mấy chục ngàn.
Cô bé nữ sát đau đớn kêu lên một tiếng, khom người xuống, hai tay che mặt, xuyên qua cửa biến mất.
Tôi đau lòng nhìn bức ảnh đang dần biến mất trong điện thoại.
Tiền trong một cái túi, cứ thế mà mất rồi.
6
Tôi niết ngón tay thu hồn phách trong không khí, thất phách nhanh chóng nhập vào cơ thể Ngô Vọng, nhưng dương khí lại có chút phiêu tán, không cách nào trở về được.
Tôi nhìn anh chàng đẹp trai trên đất, thấy hơi khó xử.
Thu hồi dương khí thực ra không khó, dùng âm khí dẫn một chút là nó sẽ trở lại. Nhưng truyền khí cần nữ tử và anh ấy có sự trao đổi khí, phương pháp thông thường chính là hôn môi.
Nói đến đây còn có một cách khác.
Đó là tôi xì hơi một cái anh ấy hít vào.
Nhưng mà... nếu anh ấy biết được như vậy sẽ càng xấu hổ hơn, đúng không. Thôi, làm ơn làm phúc cho trót, đưa Phật đến Tây Thiên. Dù sao cũng là con của bạn học cũ của mẹ tôi, lại là pháp y phá án cứu người, cứ coi như tôi tích công đức vậy. Chủ yếu là người chịu thiệt thòi nhìn thế nào cũng không phải tôi.
Tôi cúi người xuống, nhìn thấy rõ lông mi anh ấy khẽ run, sống mũi cao thẳng in bóng trên khuôn mặt.
Đúng là một người đẹp ngủ say.
Tôi cúi xuống và nhẹ nhàng hôn anh ấy. Môi anh ấy mềm mại và mượt mà như sô cô la DeLUXE. Tôi đã phải kiềm chế cảm giác muốn l.i.ế. m một chút, tự nhủ: "Lỡ đâu anh ấy có vi khuẩn HP thì sao?"
Tôi từ từ truyền khí vào miệng anh ấy, rồi đứng thẳng dậy, Ngô Vọng đã mở mắt, đồng tử chứa đựng một cảm xúc mà tôi không hiểu được.
Tôi sợ đến mức nhảy dựng lên, nhưng anh ấy lại dời mắt đi, tai ửng đỏ: "Tôi làm sao vậy? Cô đang... làm gì?"
Tôi chỉ vào vết cào móng tay trên cửa: "Anh vừa suýt c.h.ế. t đó, tôi đã cứu mạng anh."
Ngô Vọng mơ hồ nhìn cửa, rồi lại nhìn tôi: "Có mèo hoang muốn ăn thịt tôi à?"
Đây chắc là trí tưởng tượng của người thường rồi.
Tôi kể sơ qua cho Ngô Vọng, anh ấy càng lúc càng mơ hồ thấy rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!