Ngô Vọng vỗ vai tôi: "Tin tưởng cảnh sát, tin tưởng tư pháp."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, giọng nói trầm xuống: "Sao lại trùng hợp thế, người đó rõ ràng phải về nhà, lại cứ c.h.ế. t trong đạo quán? Đây rõ ràng là vu oan giá họa, hoặc không bằng nói là một loại cảnh cáo."
Ngô Vọng xoa đầu tôi, đôi mắt đầy vẻ chân thành: "Đừng nghĩ lung tung nữa, đặc biệt đừng liều lĩnh mạo hiểm, tất cả đã có cảnh sát, biết không? Mau đi ngủ đi, nhìn cô có quầng thâm mắt rồi kìa."
So với quầng thâm mắt, đương nhiên tôi quan tâm sư phụ và những người khác hơn chứ.
Tôi còn lời muốn nói, nhưng Ngô Vọng và mấy cảnh sát kia đã vội vàng rời đi.
Tiểu Lưu ý tứ sâu xa nhìn tôi: "Thiên Sư, có một câu không biết có nên nói không nên nói."
"Không nên nói."
Tiểu Lưu ngẩn người, đành phải nói bóng gió: "Nghe nói từ sau năm 1949 thành lập nước đến nay, đã không còn soái ca hào phóng chuyên tình đáng tin cậy nữa rồi."
Tôi rất muốn nói gì đó để phản bác, nhưng không biết nên nói gì.
16
Bên phía cục cảnh sát truyền tin về, kết luận khám nghiệm tử thi ban đầu cho thấy người mặt chữ điền c.h.ế. t do chất độc alkaloid, cụ thể là gì thì vẫn đang tiếp tục xét nghiệm, nghi ngờ là thuốc bắc câu đằng.
Câu đằng?
Đó chẳng phải là thuốc bắc mà tôi đã nghiền xong mang vào phòng sư phụ hôm trước sao?
Suy nghĩ kỹ càng càng thấy kinh hoàng.
Vị Phương đại sư kia cũng bị gọi đến cục cảnh sát, mặc dù không có bằng chứng mạnh mẽ nào, nhưng ông ta lại suy đoán rằng vị bác sĩ kia c.h.ế. t tay trong của chúng tôi, ban ngày giúp chúng tôi đánh võ đài, buổi tối đến tìm sư phụ tôi để nhận thù lao, kết quả là giá cả không thỏa thuận được, sư phụ tôi tức giận mà g.i.ế. c người.
Vì vậy, sư phụ tôi đã trở thành nghi phạm số một.
Tôi đập bàn một cái.
Đây chẳng phải rõ ràng là vu oan giá họa sao?
Đối phương rất quen thuộc với chuyện trong quán, có lẽ hôm qua đã mai phục trong quán, cũng có thể là do Trương Lị nói cho.
Nếu không phải bị hơn chục bàn tay ngăn lại, tôi đã xông thẳng đến cục cảnh sát rồi.
Đại sư huynh nghiêm túc phân tích, nói chúng tôi không có bằng chứng.
Cái này dễ thôi.
Đêm đó.
Trăng đen gió lớn.
Tất cả mọi người trong đạo quán cởi bỏ đạo bào màu xanh đậm thường ngày, thay vào bộ đồ bó sát màu đen được mua đồng bộ, tay cầm roi da nhỏ.
Mọi người xếp thành trận Thất Tinh Bát Quái, tràn ngập một bầu không khí bi tráng.
Tôi vung tay: "Lần xuất chinh này, mục đích là gì?"
Mọi người đồng thanh hô: "Long Hổ Quan, tìm tội phạm!"
"Sau khi tìm thấy tội phạm?"
"Tóm lấy, giao cảnh sát!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!