Đi xem mắt đầu năm, tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai đối diện đến chảy nước dãi.
Anh ấy ngượng ngùng cúi đầu: "Tôi là pháp y, nếu cô ngại thì thôi vậy…"
Tôi nhìn con quỷ nhỏ đang đu trên chiếc cổ dài của anh, điềm tĩnh dời ánh mắt: "Không ngại, không ngại."
Có gì mà phải ngại?
Tôi
- người kế nhiệm Chính Nhất phái, đã hàng phục yêu quái còn nhiều hơn số người c.h.ế. t anh ấy giải phẫu.
1
Công bằng mà nói, lần này mẹ tôi cuối cùng cũng không hố tôi, anh chàng đẹp trai đối diện mày kiếm mắt sáng, mũi ngọc môi ngà, thân hình cân đối. Tôi vừa đánh giá cơ thể hình tam giác ngược của anh ấy vừa âm thầm hít hà.
Sau đó ánh mắt tôi chuyển sang con quỷ nhỏ đang nằm trên vai anh ấy, à không, là lão quỷ. Bà lão kia đầu nghiêng sang một bên, chỉ còn một lớp da nối với cổ, toàn thân đầy máu.
Bà ta nghiến nghiến cái miệng không răng, tay cầm một sợi dây đen, muốn thòng vào cổ anh chàng đẹp trai.
Nhưng dù bà ta có cố gắng đến mấy, cũng không thể thòng được sợi dây. Tôi nhìn luồng khí trên người anh ấy, trong lòng hiểu rõ.
Trên người anh chàng đẹp trai ngoài sát khí ra, còn có một tầng kim quang mờ mờ, mang ý nghĩa uy nghiêm bất khả xâm phạm. Sát khí là do giải phẫu t.h. i t.h. ể mà ra, con quỷ nhỏ này chắc cũng vì thế mà bám theo. Còn ánh sáng mờ mờ kia là công đức, dù sao cũng có liên quan đến đội cảnh sát, bắt một kẻ hung ác còn hơn xây tháp bảy tầng mà.
Bà lão từ vai trái dịch sang vai phải, vai phải đổi sang vai trái, cuối cùng tức giận ném sợi dây xuống đất giậm chân, tôi nhìn mà "phụt" một tiếng bật cười.
Anh chàng đẹp trai thấy tôi nhìn mình cười, chắc chưa từng thấy loại háo sắc không biết xấu hổ như tôi, liền cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.
Tiểu chó săn ngại ngùng, đây chẳng phải giấc mơ của chín trăm triệu thiếu nữ sao?
Tôi chuyển ánh mắt sang đôi đồng tử màu hổ phách của anh ấy: "Anh đẹp trai, xưng hô thế nào?"
"Ngô Vọng."
...
"Ngô Vọng... Oẳng?"
Biểu cảm của anh chàng đẹp trai rõ ràng đang viết "cô có lịch sự không vậy".
"Ngô Vọng, đồng âm với vô tai vô vọng*."
(*) Có nghĩa là không tai họa không bất ngờ
"Ồ ồ."
Tôi cúi đầu nhai lá xà lách, người thì khá ưa nhìn, sao lại không thích ăn thịt nhỉ? Có phải vì giải phẫu nhiều quá mà bị ám ảnh tâm lý không?
"Thế còn cô?"
"Bộ Khả Đạo."
...
Đối diện im lặng một lát: "Tại sao không thể nói?"
Tôi nhướng mày: "Bộ trong Bộ Kinh Vân, Khả trong có thể, Đạo trong đạo sĩ."
Ngô Vọng ngẩn người: "Cái tên quả thật rất đặc biệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!