Cơn mưa đầu xuân tí tách tí tách gõ vang bệ cửa sổ, bên ngoài rèm lụa mỏng là sắc trời tờ mờ sáng.
Đèn bàn đầu giường tỏa ra một vầng sáng, trong phòng ngủ an tĩnh, chăn trên giường lớn cong lên thành một ổ.
Một cánh tay lộ ra bên ngoài, sờ soạng hơn nửa ngày mới thấy đồng hồ báo thức, nhấn tắt tiếng chuông, ném thẳng một mạch vào gầm giường, sau đó lập tức rụt trở về.
"…… Mấy giờ rồi?" Nửa cái đầu vùi trong gối nhúc nhích.
Một lò sưởi cơ thể phía sau người đàn ông dính sát tới, chăn bị bọc thành một cái chả nem, Thương Hành cọ cọ mặt vào gáy Ôn Duệ Quân, lười biếng ngáp, giọng nói khàn khàn vẫn còn mang theo ngái ngủ chưa tỉnh:
"Vẫn sớm, mới 6 giờ, ngủ tiếp đi…… Bên ngoài lạnh lắm……"
Ôn Duệ Quân xoay người, định ôm lấy gáy hắn theo thói quen, hai mắt thoáng mở ra một khe nhỏ, sương mù mênh mông ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu sáng tầm mắt.
6 giờ à, còn sớm……
Cách giờ ra cửa đi làm còn một tiếng nữa, trừ thời gian rửa mặt và ăn sáng, có thể ôm ấp người yêu thêm mười lăm phút.
Ôn Duệ Quân vừa âm thầm tính toán thời gian, vừa siết chặt hai tay, ôm ôm Thương Hành vào trong lồng ngực.
Không hiểu sao, y đột nhiên nhớ tới Thương Hành từng phàn nàn bực tức vì trang viên cách công ty quá xa, hiện giờ ngẫm lại cũng rất có đạo lý, chẳng phải là khiến thời gian vui sướng dành riêng cho người yêu bị trì hoãn sao?
"Hôm nay cuối tuần, anh vẫn phải đến công ty sớm như vậy?" Hơi thở ấm áp của Thương Hành phả lên vành tai đối phương, mắt cũng không cần mở, đã chuẩn xác mà tìm được vành tai phiếm hồng của y, khe khẽ hạ xuống một chuỗi hôn.
Tóc Thương Hành gãi qua gương mặt Ôn Duệ Quân, y bị ngứa đến không nhịn được bật cười: "Có phải gần đây em rất nhàn hay không? Kẻ cuồng công việc ngay cả trời chưa sáng tuyết lớn vẫn rơi đã bò dậy đi làm, chẳng lẽ không phải là em sao?"
"Khi đó là đúng thời điểm bận rộn nhất của dự án mà." Thương Hành đã tỉnh hẳn, một phen xoa mạnh khuôn mặt còn buồn ngủ.
Hắn hơi ngồi dậy, dùng khuỷu tay chọc chọc Ôn Duệ Quân, một đôi mắt đen bóng phấn chấn tinh thần: "Mấy ngày nghỉ này em đều ở bên cạnh anh, thế nào? Có phải Ôn tiên sinh rất cảm động hay không?"
Đầu ngón tay Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng điểm giữa mày hắn, nghiêm trang gật gật đầu: "Thì ra đây là nguyên nhân ngày hôm qua lăn lộn anh đến nửa đêm?"
Thương Hành mặt không đỏ thở không gấp, cười hơi ngại ngùng: "Em cũng không có lâu như vậy."
"……" Ôn Duệ Quân hé miệng, xương ngón tay cong lên không nhẹ không nặng mà gõ trán hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Đừng ba hoa, mấy ngày gần đây trong nhà thư kí Ngô có việc gấp, anh đã cho được nghỉ phép, có rất nhiều việc không tiện mượn tay người khác làm, anh phải tự xử lí, nếu em nghỉ thì ngủ nhiều thêm một lát, anh sẽ về với em muộn một chút."
Thương Hành ngồi dựa ở đầu giường, nhìn Ôn Duệ Quân đứng dậy thay quần áo.
Sống lưng dày rộng được áo sơ mi xanh đậm nghiêm mật bao quanh từng chút một, dưới cổ áo có thể mơ hồ thấy vệt đỏ nhàn nhạt, xương bướm sau lưng tạo nên một đường cung sắc xảo, theo sát là hai ống quần màu đen thẳng tắp, lộ dưới ống quần là mu bàn chân trắng như tuyết, chân trần đạp lên mặt thảm xám nhạt.
Lúc Ôn Duệ Quân đang thắt caravat trước gương, một đôi cánh tay từ sau lưng vươn tới, nhẹ nhàng ôm chặt y.
Thương Hành gác cằm lên đầu vai y, đuôi mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm y qua mặt gương: "Nếu thư kí Ngô không ở đây, em nhàn rỗi càng thêm nhàn rỗi, không bằng Ôn tiên sinh thuê em làm thư kí lâm thời của anh thì thế nào?"
Ngón tay Ôn Duệ Quân hơi ngừng, chảy xuống cổ tay đối phương, lòng bàn tay không nhẹ không nặng vuốt ve lên, nhẹ nhàng vẽ vẽ, hình như có vài phần động lòng.
Y nhẹ nhàng nói: "Làm thư kí của anh chính là rất bận, hơn nữa yêu cầu rất cao, Thương tiên sinh thật sự muốn tới thử xem?"
Thương Hành: "Có yêu cầu gì?"
Đuôi lông mày Ôn Duệ Quân khẽ động, cười nói: "Vừa nhìn đã biết Thương tiên sinh không có kinh nghiệm, thế này đi, anh cũng không yêu cầu phỏng vấn và đào tạo trước khi làm việc, chỉ có một yêu cầu, phải phục vụ bên người 24 giờ, gọi lúc nào đến lúc ấy, lúc làm việc em phải bên cạnh anh, lúc đi họp phải ở bên cạnh anh, ăn cơm cũng phải bên cạnh, đến cả ngủ……"
"Vậy càng phải bên cạnh." Thương Hành tự giác gật gật đầu: "Vậy xin hỏi Ôn tổng, đãi ngộ như thế nào?"
Ôn Duệ Quân cười, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói gì đó, con mắt Thương Hành sáng ngời, miệng phát ra tiếng chậc chậc: "Xem trên sự thành tâm thành ý mời em của Ôn tổng, em sẽ cố gắng làm tốt công việc "Thư kí cá nhân" cho anh vài ngày."
※※※
Tháp song sinh tổng bộ tập đoàn Thiên Hà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!