Chương 84: cuối

Nửa năm sau.

Thương Hành một lần nữa hợp nhất danh nghĩa của Chúng Sinh, Hoài Mộng cùng với các công ty con dưới quyền mình sau khi trao đổi cổ phần với tập đoàn Phương thị, bắt đầu phát triển đầu nguồn cuối nguồn trong ngành giải trí.

Công ty tập đoàn được đặt tên là Hành Tinh, trụ sở chính lần thứ hai đổi sang một tòa cao ốc văn phòng mới, lần này dọn thẳng đến vị trí đối diện tòa tháp song sinh mang kiến trúc đặc biệt nằm trên phố Tài Chính.

Cách một con đường cái rộng lớn, hai tòa nhà lớn xa nhau tương đối.

Trong vụ việc "Sự kiện kim ốc" một năm trước, cảnh sát đã đi trục vớt một tuần tại vùng biển địa phương, nhưng hoàn toàn không tìm được bóng dáng Dung Trí, tung tích cho tới hôm nay cũng không rõ, sống hay chết cũng không ai biết.

Cân nhắc giữa các yếu tố khác nhau, Thương Hành cuối cùng lựa chọn không công bố sự kiên này ra ngoài mà chọn phong tỏa tin tức, sự mất tích của Dung Trí cũng được coi là vô tình rơi xuống nước.

Hắn và nhóm người Ôn Duệ Quân trở lại biệt thự của Dung Trí, quả nhiên tìm được một két sắt phía sau bức tường đính ảnh chụp, mật mã là sinh nhật của Thương Hành, bên trong cũng không lưu giữ bảo vật gì đáng giá, chỉ có vẻn vẹn hai quyển sách bìa đen và trắng.

Trong sách kẹp thêm một phong thư viết tay, phía trên có mấy hàng chữ nhỏ, nói cho Thương Hành biết, chỉ cần thiêu hủy quyển sách về chính Thương Hành trước, hắn sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại thế giới gốc.

※※※

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Hành Tinh, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên sàn nhà gỗ đỏ thẫm một mảng màu sáng.

Thương Hành ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, thả lỏng thân thể, ngả lưng vào ghế xoay bằng da màu đen.

Hắn hững hờ lật xem một phần báo cáo quý trong tay: "Lại một bộ điện ảnh kinh phí thấp thành ngựa đen bùng nổ rồi…"

TV trên tường phía đối diện đang phát tin tức giải trí gần đây: Lâm Dư Tình nhận được giải Kim Nguyệt cho nam chính xuất sắc nhất, thành công thu hoạch được Grand Slam cuộc đời, còn tập đoàn Cố thị dường như đã buông bỏ giới giải trí trong nước sau khi đánh trận nào thua trận đó, bắt đầu hướng chân ra nước ngoài thăm dò.

Điện thoại bàn có hiện số reo lên, hắn liếc mắt ngắm dãy số hiện ra, nhấc ống nghe vô tuyến kẹp giữa tai và bả vai, khóe miệng hơi hơi nhếch, kéo dài ngữ điệu ra vẻ nghi ngờ: "A lô, ai đó?"

Đầu kia điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ thầm thì: "Em đoán anh là ai nào."

"Ôi chao, anh không nói làm sao em biết là ai?" Thương Hành đứng dậy từ trong ghế da, chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, quần tây bao lấy hai chân thon dài thẳng tắp, được ánh nắng chiếu sáng lên một chút.

Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ trông sang tháp song sinh đối diện xa xa, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng hắn biết, phía đối diện nhất định có người đang tập trung ánh mắt về đây.

Người nọ cười nói: "Ngẩng đầu nhìn."

Thương Hành tò mò dò ra bên ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy trên dãy tầng cao nhất bên tháp song sinh mở ra một cánh cửa sổ, từ trong cửa sổ vươn ra một chùm bóng bay màu phấn thiếu nữ đậm đậm nhạt nhạt, đang đong đưa qua lại theo gió lớn trên cao.

Thương Hành: "…"

Đây là chiêu bày tỏ tình yêu cũ kĩ quê mùa gì vậy?

Hắn nhịn cười, cả người dựa vào cửa sổ: "Nhiễm Nhiễm nhà anh lại cho anh cái chủ ý xấu gì? Nếu như bị phóng viên giải trí chụp được, không thể nào không tự biên tự diễn ra một câu chuyện hoàng tử lọ lem máu chó mười vạn chữ."

Giọng nói của Ôn Duệ Quân vẫn ôn nhã từ tính trước sau như một, giờ phút này còn dẫn theo một chút vui sướng tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngữ điệu có vẻ nhẹ nhàng hơn vài phần:

"Có phải chủ ý xấu hay không cũng không sao, anh vừa xem báo cáo phòng thị trường đưa tới, nhìn thấy bộ điện ảnh em mới đầu tư, nhớ em, đột nhiên muốn đùa em mà thôi."

Không phải tỏ tình, cũng không phải đưa tình, chỉ là nhớ em, còn muốn để em biết anh nhớ em.

Thương Hành không biết nên khóc hay cười: "Chúc mừng Ôn tiên sinh ba tuổi, nhàm chán và ấu trĩ của anh thành công chọc cười em."

Ôn Duệ Quân chậm rãi phát ra lời mời: "Như vậy đêm nay, không biết Thương tiên sinh có đồng ý nể mặt, thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến hàn xá, ăn chung bữa tối hay không?"

"Cái này…" Thương Hành thở dài, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc em có hội nghị trọng yếu, chỉ sợ không thể cùng anh."

Đầu kia điện thoại trầm mặc ba giây, lại rất nhanh vang lên: "Thôi được, vậy để hôm khác."

Chút thất vọng nhỏ bé không đáng kể được giấu trong tiếng cười chậm rãi nhẹ nhàng, cúp điện thoại, Ôn Duệ Quân thu hồi bóng bay, nhặt hộp quà lam nhung treo trên sợi dây, yên lặng bỏ về trong túi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!