Chương 48: Say rượu làm tới

Trong tiệc khánh công người tới mời rượu liên tiếp không ngừng, Thương Hành không biết đã bị đổ bao nhiêu rượu, lúc rượu cay mới vào cổ họng hào khí can vân càng uống càng thiếu, không cảm thấy đủ, bây giờ lực rượu mới khoan thai mà đến, khiến đầu óc choáng váng nóng như thiêu, trước mắt mơ màng nhìn một hóa hai.

Thương Hành lắc lắc đầu, ấn huyệt thái dương, dựa trọng lượng nửa người lên vai Dung Trí, ngay cả hơi thở cũng mang theo mùi rượu nồng đậm.

Nếu không có người kéo chặt tay hắn, nửa trọng lượng còn lại cũng muốn gửi luôn lên người Dung Trí rồi.

Lực từ cánh tay truyền đến càng lúc càng nặng, hắn cau mày cúi đầu, ánh mắt mông lung nhìn lên cánh tay đối diện.

Đôi mắt đào hoa của Lâm Dư Tình đen kịt, nhìn trừng trừng hai người, hai bên gò má ửng lên vệt hồng do rượu, lộ vẻ không vui rõ ràng hiếm thấy.

"Không nhọc luật sư Dung, để tôi dẫn cậu ấy về." Lâm Dư Tình thuận tay mò lên cánh tay Thương Hành.

Dung Trí như sớm có dự liệu, ôm lấy thắt lưng Thương Hành lui về phía sau nửa bước, khiến Lâm Dư Tình mò vào khoảng không.

"Không cần uổng sức, phòng của Lâm lão sư không cùng một tầng với chúng tôi." Dung Trí chậm rãi nói: "Huống chi, ngài chính là nhân vật chính của tiệc khánh công đêm nay, nói hay không say không về, tôi thấy Lâm lão sư căn bản chưa có say, còn uống tiếp được."

Sắc mặt Lâm Dư Tình hơi trầm xuống, đảo mắt đã thay bằng khuôn mặt tươi cười, nắm chặt cánh tay Thương Hành không có ý buông: "Luật sư Dung nhìn gầy yếu, người này đã say khướt rồi, một mình sợ khó mà đưa đi nổi, hãy để tôi giúp cậu đi."

"Không cần thiết."

"Không cần khách sáo."

Hai người một kẻ ôm thắt lưng Thương Hành, một kẻ kéo tay hắn, tầm mắt thẳng tắp ở giữa không trung đâm vào nhau không một tiếng động, cả hai bên không ai nhường ai, không khí dần dần ngưng đọng, có gì đó đang va chạm kịch liệt.

Thương Hành mờ mịt mắt, chỉ cảm thấy nửa thân trên như sắp bị tách ra làm hai nửa, hai lực kéo tới kéo lui, mãi vẫn không chịu ngừng.

Lượng kiên nhẫn không nhiều lắm của hắn đã hoàn toàn hao hết, đột nhiên dùng sức bứt khỏi hai người: "Đừng náo loạn, tôi tự đi về…"

Hắn hơi nhắm mắt, thân thể đứng không vững bắt đầu lắc lư như con lật đật, xoay người định đi ra ——

Trong ánh mắt đột nhiên biến sắc của Lâm Dư Tình cùng Dung Trí, "bang" một cái va đầu vào tường lạnh như băng, Thương Hành thống khổ ôm cái trán, giờ càng choáng váng hơn.

Lâm Dư Tình há miệng, suýt nữa cười thành tiếng, ngay lập tức vươn tay ra đỡ, không ngờ lại bị Dung Trí một phen đẩy ra, thuận thế túm lấy Thương Hành sắp trượt chân.

"Dung Trí, cậu có ý gì?" Lâm Dư Tình xé rách mặt nạ ngụy trang, mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Dung Trí, đè thấp thanh âm.

Dung Trí một tay tháo kính mắt xuống, chậm rãi gấp lại bỏ vào trong túi áo khoác.

Thiếu đi lớp kính trang sức này, vỏ ngoài ôn nhuận kia trong nháy mắt đã dập nát không còn bóng dáng tăm hơi, tóc mái che một đôi mắt đen sâu thẳm, cười lên như kiếm sắc ra khỏi vỏ mang theo sự sắc bén và lạnh lùng.

"Lâm Dư Tình." Dung Trí cũng gọi thẳng tên của anh: "Anh thật sự biết rõ Thương Hành sao?"

Lâm Dư Tình ngẩn ra, nhăn mày: "Cậu nói vô nghĩa gì đấy."

Lúc đó trong phòng tiệc ồn ào náo nhiệt, bốn phía đều là tiếng nói chuyện rất lớn cùng tiếng chạm cốc mời rượu và tiếng karaoke, ba người đứng ở một góc tối trong phòng, tạm thời không có ai chú ý.

Dung Trí cố ý nói thật chậm, với tư thái như đã nắm chắc phần thắng, từ từ mở miệng: "Anh hiểu cậu ấy được mấy phần? Quá khứ của cậu ấy? Suy nghĩ của cậu ấy? Cậu ấy thích gì ghét gì?"

Dung Trí rõ ràng không cao bằng Lâm Dư Tình, nhưng lại hất cằm cao cao tại thượng: "Tôi đều biết."

Lâm Dư Tình giật giật môi, mày nhăn càng sâu, thật lâu sau mới nói: "Tôi có thể từ từ tìm hiểu."

Anh dừng một chút, rồi nói tiếp: "Bằng thời gian sau này của tôi."

Dung Trí không chút khách khí mà chặn lời anh: "Thời gian sau này của anh? Sẽ chỉ có vô số đối tượng scandal, vô số tình yêu cuồng nhiệt của người hâm mộ, làm tình nhân bí mật đứng sau sự nghiệp không dám công khai quan hệ mà thôi."

"Anh đã nghĩ tới hay chưa, anh cứ cố ý muốn ở cùng với cậu ấy, sẽ khiến cậu ấy càng phải gánh chịu thêm những ấm ức và xui xẻo?"

"Bài học lần trước còn chưa đủ sao?" Dung Trí dùng tài hùng biện đã qua trường kì rèn luyện luận chiến tại tòa án, lời của anh không nhanh không chậm, nhưng vẫn mang theo tính công kích và sự vững vàng áp bách chiếm cứ những điểm quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!