Chương 45: Mê muội vì người

Trước cửa sổ toàn cảnh trên lầu hai hội quán, đạo diễn Lý cau mày, nhìn theo phó tổng Giai Đằng bị người phụ trách pháp lý Thiên Hà kềm kẹp rời đi.

"Chuyến này xảy ra thật lắm loại sự tình, đừng nói tìm được công ty trong sạch có lương tâm, cho dù có đi tìm một công ty hắc tâm chỉ sợ cũng không dễ dàng."

Đạo diễn thở dài, lắc đầu: "Đúng vậy, hai đối tượng hợp tác đáng xem trọng đều xảy ra vấn đề, ngày chiếu phim không thể hoãn lại được, thời gian gấp như vậy, tìm đâu ra một chỗ đáng tin?"

Nhà sản xuất Uông Lỗi nghĩ nghĩ, lấy từ túi quần ra danh thiếp lần trước Thương Hành đưa cho ông trước khi đi, trầm ngâm nói: "Lần trước Ôn tổng đặc biệt đến giới thiệu phòng làm việc này, không thì chúng ta thử xem?"

Lý Vận ôm thái độ hoài nghi: "Người trẻ tuổi kia? Cậu ta có thể làm được không? Ông tin tưởng cậu ta?"

Uông Lỗi cười lắc đầu: "Tôi cũng không phải tin tưởng người trẻ tuổi kia, mà là tin Ôn tổng, ánh mắt cậu ta cực cao, nếu không phải người cậu ta nhìn trúng, sẽ không dễ dàng giới thiệu cho chúng ta đâu. Dù sao còn nước còn tát, tiếp xúc quan sát kĩ hẵng nói. Ông thấy thế nào?"

Lý Vận nửa tin nửa ngờ, trầm mặc một hồi lâu mới miễn cưỡng gật gật đầu.

※※※

Ngay khi phó tổng Giai Đằng mang vẻ mặt âm trầm đi ra khỏi cổng hội quán với người của tập đoàn Thiên hà, cách đó không xa, một chiếc Bentley đen đã lẳng lặng đứng ở ven đường đầu ngõ.

Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Duệ Quân hai chân giao nhau, ngồi ngay ngắn trong ghế sau, hơi hơi nghiêng đầu, hàm tiếu nhìn Thương Hành đứng trước cửa xe.

Hắn một tay nắm di động, đang trò chuyện với nhà sản xuất Uông Lỗi, ánh mắt đón lấy tầm mắt của Ôn Duệ Quân, cằm nâng lên, chớp chớp mắt với y.

"… Đa tạ Uông tiên sinh đồng ý cho tôi cơ hội này, đây là vinh hạnh của tôi, để biểu thị thành ý, công ty chúng tôi có thể ứng trước ra một phần phí quảng cáo, chờ đến khi có hiệu quả thực tế, quý phương trả phần còn lại sau, rủi ro doanh thu phòng bán vé, công ty chúng tôi và quý phương sẽ cùng nhau chia sẻ…"

"… Ngài yên tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người đến kiểm toán…"

Thương Hành nói xong câu nói sau cùng, thong dong cúp điện thoại, một tay chống trên trần xe, hơi hơi nghiêng về phía trước.

"Ôn tiên sinh, tôi thắng anh."

Lúc nói lời này, Thương Hành cong khóe môi, con ngươi đen thâm thúy, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý cười rạng rỡ, dưới ánh nắng chiều, dung nhan góc nghiêng khuôn mặt như thấp thoáng tỏa ra một vầng sáng mỏng manh.

Tầm mắt của Dung Trí và Ôn Duệ Quân đang ngồi trong xe không hẹn mà cùng bị hấp dẫn mạnh mẽ, không rời mắt được.

Đồng tử sau thấu kính của Dung Trí có chút thất thần, ánh mắt trong khoảnh khắc như đã xuyên qua thời gian và không gian, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc ở nơi khác.

Ôn Duệ Quân mím môi, lắc đầu cười nói: "Cậu luôn đạt được ngoài dự liệu của tôi, nhưng mà, cậu không nên tự thân đi tìm Chu Đồng. Người kia là một chân tiểu nhân, thay đổi thất thường, tùy thời sẽ phản ngược đâm cậu một đao."

Y chậm rãi nói: "Nhưng không cần lo lắng, tôi đã phái người đuổi gã đi giúp cậu, về sau sẽ không xuất hiện thêm nữa."

"Những chuyện thế này, rất nhiều thời điểm mọi người mở con mắt nhắm con mắt, một khi đã lôi ra ánh sáng, ai cũng không có lợi, tuy rằng cậu thắng một trận, nhưng lại làm mất lòng đồng nghiệp."

"Thương trường như chiến trường, không có bức tường nào không lọt gió, khi đó không tránh khỏi bị đồng nghiệp ngáng chân."

Thương Hành như đã sớm đoán được y sẽ có lời này, chỉ cười quỷ bí.

Dung Trí chậm rãi nói: "Ôn tiên sinh nói rất phải, nhưng mà ông chủ nhà tôi đã sớm suy xét đến việc này, cho nên đã chỉnh sửa biên tập đoạn ghi âm một chút, sau đó phái người đưa cho Giai Đằng, phàm là bọn họ có mời được một luật sư giỏi, cái chứng cứ ấy cũng trở thành vô dụng."

"Chúng tôi có ý thả cho bọn họ một con đường sống, Giai Đằng chỉ có thể véo mũi (bất lực) chấp nhận."

Ông chủ nhà cậu?

Tầm mắt Ôn Duệ Quân không một dấu vết xẹt qua mặt Dung Trí, đuôi lông mày khẽ nâng: "Xem ra, trong tay cậu vẫn còn một tập tin âm thanh chưa chỉnh sửa khác?"

"Nếu tôi cố ý điều tra đến cùng sự việc này, cậu sẽ đưa phần chứng cứ ấy cho tôi, khi đó, người khiêu chiến quy tắc ngầm trong giới cũng biến từ cậu thành tôi?"

"Nếu tôi không có ý định truy nguyên, Giai Đằng sẽ chủ động lén lút tìm đến tôi giải hòa, tôi đạt được bồi thường, bù lại số bị tổn thất, đối phương cũng không mất hết danh dự, những đồng nghiệp khác cũng không ai cảm thấy bất an…"

"Còn cậu." Ôn Duệ Quân nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn, đồng tử tối đen phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của đối phương, cười khẽ: "Âm thầm phát đại tài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!