Chương 44: Ổ sói (tróc trùng)

Trong nhà hàng, bên một khoang ghế ngồi được ngăn cách bằng ván gỗ khắc hoa thô.

Lúc này khách ăn cũng không nhiều, cửa sổ được rèm dây leo che khuất một nửa mang tới một cảm giác yên tĩnh và râm mát khác lạ.

"Thương tiên sinh, tôi đã thảm như vậy rồi, ngài đại nhân có đại lượng, sẽ không đến nỗi không chịu buông tha cho tôi phải không?"

Chu Đồng ngồi đối diện Thương Hành và Dung Trí, không ngừng lấy khăn chà lau mồ hôi trên thái dương, thân hình vốn đầy đặn hiện giờ đã gầy hẳn ba vòng, ngay cả bụng bia cũng khô quắt xuống, hai bên mí mắt ẩn hiện màu xanh đen, toàn thân như đã bị nữ quỷ hút khô tinh khí, uể oải tiều tụy.

"Sao lại như vậy?" Thương Hành nhàn nhã rót trà cho ba người, khói trắng nhè nhẹ bốc lên tản ra theo hương trà.

Cách màn sương khói trà nóng ấm, con ngươi đen thâm thúy của Thương Hành mang theo một chút ý cười lười biếng, đặt một xấp tiền tới trước mặt Chu Đồng.

"Tôi tới là để bàn chuyện làm ăn với Chu tiên sinh."

Chu Đồng bỗng trừng to mắt, há hốc mồm mà nhìn hắn, lại nhìn xấp tiền màu đỏ rực kia, xem từ độ dày, ít cũng phải 10 ngàn, bây giờ gã đã nghèo đến cùng cực, không có tiền ăn chơi đàng điếm so với lấy mạng của gã còn khó chịu hơn.

Người đàn ông trung niên nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, muốn sờ tập tiền kia, lại kiềm nén, cẩn thận thăm dò hỏi: "Thương tiên sinh, cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?

Thương Hành đi thẳng vào vấn đề: "Chu tiên sinh có giao tình sâu sắc với phó tổng Giai Đằng đúng không? Hai bên từng có nhiều lần hợp tác?"

Con ngươi Chu Đồng xoay động: "Chẳng lẽ ông ta đắc tội với Thương tiên sinh?"

Thương Hành cười cười: "Đâu có, chỉ là, ông hẳn cũng biết tôi đang bị Phương Dương chủ tịch giải trí Hoài Mộng đóng băng, Hoài Mộng phá hỏng tiền đồ của tôi, cho nên, tôi nghĩ đi tìm vài cớ sự, khiến cho hắn đau đầu một chút, không quá đáng chứ?"

Chu Đồng giả vờ giả vịt lòng đầy căm phẫn: "Không quá đáng, không quá đáng, ai lại nói thế được? Tôi mệt sống mệt chết tìm người mới cho giải trí Hoài Mộng, không có công lao cũng có khổ lao, thế mà không phải nói trở mặt là trở mặt ngay được đấy thôi, nhìn tôi bây giờ đã thảm đến nhường nào…"

"Nhưng cụ thể cậu muốn tôi làm gì?" Gã thay đổi tư thế ngồi, mắt xếch như tam giác, liếm liếm môi: "Tiền này…"

Thương Hành nói: "Tôi muốn biết, lúc hai người hợp tác, ông có nắm được nhược điểm gì trong tay không? Với bản tính thấy ngỗng bay qua phải tiện tay nhổ mất sợi lông của ông, không chiếm lợi ích là không thể nào? Ví dụ như… Ăn hoa hồng?"

Hắn dùng mắt ra hiệu với Dung Trí, người sau ngầm hiểu, đặt lên bàn một tập tài liệu liệt kê những dự án hợp tác điện ảnh truyền hình tiêu biểu giữa Hoài Mộng và Giai Đằng qua tay Chu Đồng trong vòng một năm vừa rồi.

Bộ mở màn đầu tiên, trùng hợp chính là điều thứ nhất trong "ba lời tiên đoán" vào chương trình ra mắt trực tiếp của Thương Hành, ngày đầu đã đánh mất vương miện, gặp thảm cảnh phòng vé, đại chế tác "Vân tiêu".

Bộ phim điện ảnh này là một bộ bom tấn, tổng kinh phí hơn 500 triệu, trong đó Ôn Duệ Quân tập đoàn Thiên Hà đầu tư 100 triệu, hồi vốn không đủ còn bị lỗ thảm.

Chu Đồng ánh mắt lóe lên, con mắt theo bản năng hạ xuống: "Này…"

Thương Hành chậm rãi nói: "Đây chỉ là tiền đặt cọc, sau đó còn có một khoản nữa."

Chu Đồng có chút động lòng, gã thật sự thiếu tiền, mấy ngày nữa là cũng sắp không trụ nổi rồi, gã nghĩ nghĩ, lo sợ nói: "Chỉ là nói ra, tôi cũng không có chỗ tốt, còn bị lửa dính vào thân, tự chọc phiền toái."

"Xem ra quả nhiên có mờ ám?" Thương Hành cũng không ngoài ý muốn: "Ông yên tâm, chỉ cần ông chủ động nói, công lao có thể bù đắp, tôi cam đoan ông không bị làm sao."

Chu Đồng hồ nghi: "Tôi dựa vào đâu để tin tưởng cậu?"

Thương Hành cười cười: "Ông chỉ có thể tin tưởng tôi."

Hắn mở WeChat voice: "Mọi người đến chưa? Vào đi."

Chu Đồng căng thẳng nhìn về phía cửa nhà, chỉ thấy chị Lý ăn mặc trang phục nghề nghiệp già dặn và Trâu Đình, một trước một sau tiến vào nhà hàng, kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống.

Chu Đồng ngơ ngác nhìn hai người quen cũ: "Hai người…"

Chị Lý mỉm cười, mang theo nụ cười nghề nghiệp hóa tiếp đón người tiền nhiệm đồng nghiệp cũ: "Đã lâu không gặp, lão Chu, gần đây vẫn khỏe chứ? Cảm ơn anh đã kí với Thương Hành, nếu không chúng tôi làm sao có thể kết bạn với cậu ấy?"

Chu Đồng thầm giật mình, lòng dâng lên một dự cảm bất thường.

Quả nhiên, Thương Hành cười tủm tỉm mở miệng, ánh mắt hiền lành, giọng điệu thân thiết: "Chu tiên sinh, nghe chị Lý nói trước đây từng là nghệ sĩ của ông, bị ông lừa một vố, nếu ông nhớ không rõ, tôi chỉ đành mời chị Lý đến đây đối chất với ông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!