Chương 29: Giúp người thỏa mãn

Bầu không khí sợ hãi và căng thẳng như một lớp sương mù vô hình dày đặc bao quanh khắp hội trường đấu giá.

Chùm đèn pha lê lớn đã bị đạn bắn gãy dây treo chính, phần nhiều bóng đèn đã vỡ tung tóe. Hai chiếc dây treo còn sót lại đang run run rẩy rẩy bám vào đỉnh mái vòm trên tầng hai, dưới quán tính của lực dao động, đèn chùm giống như một con lắc hình nón ngược cực lớn đung đưa qua lại giữa hành lang và các gian hàng.

Phần đông khách khứa đang bị cướp cầm súng trông giữ, ngồi trên ghế không dám nhúc nhích.

Trên đài triển lãm, Ôn Nhiễm Nhiễm bị kẹp chặt cổ gian nan mà phát ra một tiếng khóc nức nở yếu ớt, hai mắt đẫm lệ nhìn anh trai đi từng bước một về phía mình.

Chiếc máy quay cô bé mang đến bị rơi trên một góc thảm trải sàn, may mắn được rèm của đài triển lãm rủ xuống che đi, chỉ lộ ra một cái ống kính nhỏ màu đen ở bên ngoài nên không bị bọn cướp phát hiện ra.

Một đốm đỏ sáng lên cho thấy nó vẫn đang ở trong trạng thái hoạt động.

Mắt Ôn Nhiễm Nhiễm càng lúc càng tối đen, nếu bản thân mình không tùy hứng thì tốt rồi, nếu mình thành thành thật thật nghe lời ở yên trong phòng thì tốt rồi…

Chính là trên đời không có thuốc hối hận.

Ôn Duệ Quân híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên cướp trên đài, mặt mày lạnh hơn sương tuyết: "Tao đến làm con tin, cho tụi mày rời đi, hy vọng mày có thể nói lời giữ lời."

Y hơi vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen phía sau cực kì chậm chạp cúi người xuống, thả hai khẩu súng ở bên chân.

Còn bản thân y thì từng bước lên đài đón họng súng…

Giờ này khắc này, bên dưới chân cầu thang đi thông lên tầng hai, Cố Lẫm tranh thủ thế cục hỗn loạn, đỡ Thương Hành tựa vào tay vịn của cầu thang đá cẩm thạch phía sau.

Tay vịn lan can cao cỡ nửa người, có thể tạm ngăn trở được tầm nhìn của người đứng trên đài triển lãm.

Nơi này tình cờ lại là một góc khuất, toán cướp ít người, khách mời đông đảo, bọn cướp tạm thời không có đủ người để lục soát xung quanh tìm cá lọt lưới, điều đó giúp cho hai người có thể ẩn thân, thở một hơi.

Cố Lẫm giúp Thương Hành xé chỗ tay áo bị thương, lông mày xoắn chặt, lòng bàn tay túa ra đầy mồ hôi lạnh: "Cậu…"

Thương Hành cúi đầu xem xét vết thương trên tay trái của mình, máu vẫn không ngừng chảy dọc theo cánh tay rỏ xuống.

Da thịt bong tróc nhìn qua khiến người ta sợ hãi, nhưng may mắn chỉ là vết thương ngoài da do nhiệt độ và tốc độ cao tạo thành, không bị thương vào xương cơ, chỉ là một cơn đau nóng nhức.

Tình hình căng thẳng trước mắt không ngừng kích thích adrenaline, chút đau ấy cũng không tính là gì.

"Vừa rồi cậu nhảy tới đây làm gì? Cậu điên rồi sao?" Cố Lẫm nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, đè thấp thanh âm.

Cố Lẫm mặc kệ trán đầy mồ hôi, dùng khăn tơ lụa trong túi áo buộc vào vết thương để cầm máu, tay chân vụng về khiến cho Thương Hành đau đớn, thế là lại ảo não không dám dùng sức, đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi dính thêm những vết đỏ mờ mờ.

Thương Hành che cánh tay trái, lộ ra một nụ cười khổ.

Hắn cũng không muốn đâu!

Cũng chỉ tại Phương Dương chết tiệt kia đẩy hắn một cái, Thương Hành quả thực hoài nghi tên đó mới đích thực là nhân vật chính có được vòng hào quang, bằng không sao chỉ có mỗi mình bị xui xẻo?

Thương Hành nhìn về phía đài triển lãm xuyên qua khe hở trên đỉnh lan can, Ôn Duệ Quân đã đi đến bậc thang.

Tên kẹp cổ Ôn Nhiễm Nhiễm kia rõ ràng là tên cầm đầu, gã vẫn lo lắng, thét lớn: "Đá súng sang đây!"

Vệ sĩ áo đen liếc nhau, dưới sự ra hiệu của Ôn Duệ Quân, đành phải đá súng sang phía đối phương.

"Ngu ngốc! Đừng có đá sang! Thế này thì thật là mặc người chém giết!" Thương Hành âm thầm oán giận một câu ở trong lòng, tầm mắt lo lắng lại quét qua đài.

Nhìn thấy đèn chùm rũ xuống trên trần nhà đang không ngừng lắc lư, ánh mắt lo lắng của Thương Hành ngưng lại.

Hắn nhanh chóng nhìn vị trí của chùm đèn và hành lang lầu hai, cắn răng một cái, khom lưng cúi người như một con mèo, bò lên trên từng chút một.

Cố Lẫm ngạc nhiên, giữ lấy tay hắn: "Cậu bị thương còn muốn đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!