Chương 26: Bổng đả uyên ương

Sàn nhảy yến hội náo nhiệt đối lập rõ rệt với vẻ yên tĩnh của quầy bar tự phục vụ.

Ánh đèn quầy bar hơi mờ ảo, giống như ánh trăng tĩnh lặng rơi vào bóng đêm, Dung Trí ngồi một mình tự rót tự uống, sau thấu kính mỏng manh, hai con ngươi tối đen điềm tĩnh nhìn tất cả mọi người trên sàn nhảy đầy xa cách.

Người khác uống rượu, chỉ có mình anh uống trà, áo vest đặt dựa vào một bên lưng ghế, thân người gầy yếu chỉ còn lại một lớp áo sơ mi trắng như tuyết, vải áo phẳng phiu để lộ đường nét của bả vai, hào hoa phong nhã tựa như một học giả.

Một người phụ nữ mặc váy dạ hội chiết eo tiến đến, váy đen gợi cảm để lộ ra một tấm lưng trắng ngần.

Dung Trí mỉm cười đưa tay chỉ chỉ cửa gió của điều hòa trung tâm phía trên đầu, uyển chuyển nói: "Ở đây lạnh, tiểu thư sẽ cảm lạnh mất."

Người phụ nữ tự chuốc lấy nhục nhã, rời đi thẳng.

Uống hết một cốc trà, Dung Trí xách áo vest khoác lên khuỷu tay, bỗng nhiên thoáng nhìn ra ban công, tiểu thiếu gia Phương gia Phương Dương đang nghe điện thoại.

Dung Trí đứng ở cửa sổ sát đất, hơi hơi vén rèm sang bên, cửa sổ thủy tinh phản chiếu ngược khuôn mặt nhìn nghiêng của Phương Dương, có vẻ như đang tranh cãi gì đó, cậu ta liều mạng đè thấp thanh âm rồi lại nhịn không được ngẫu nhiên cất âm lên cao.

"…chuyện thân thế này, trừ hai người, còn có ai biết không?"

Bà Thương ở đầu kia điện thoại nói nghe có chút kích động: "Không có ai khác, chỉ có mẹ và ba con biết, ngay cả em trai của con cũng không biết."

Ánh mắt Phương Dương trầm xuống: "Ba tôi là Phương Nhất Mạt chủ tịch tập đoàn Phương thị, không phải người khác! Nếu hai người còn muốn tiền, phải nhớ thật kĩ điều này cho tôi!"

Bà Thương vâng vâng dạ dạ: "Phải…"

Đầu kia điện thoại có tiếng ồn ào, giống như có người cướp lấy ống nghe, giọng ông Thương đứt quãng truyền đến:

"Thằng nhóc dám không nhận cha à? Vinh hoa phú quý nó có được bây giờ còn không phải là nhờ năm đó tôi dự kiến trước? Nó dám trở mặt, chúng ta sẽ lập tức đến trước mặt chủ tịch Phương giũ sạch chân tướng!"

Bà Thương khóc sướt mướt hoà giải: "Tiểu Dương, chúng ta không có ý đó, thật sự là bởi vì quá mức túng quẫn rồi, con có thể cho chúng ta một ít phí sinh hoạt trước hay không?"

Ông Thương ở đầu kia vẫn nói khoác mà không biết ngượng: "Bảo thằng nhóc mang 1 triệu đến đây để tiêu, tìm cho chúng ta một cái nhà, phải là biệt thự tốt nhất, lại phải có cả xe nữa, phải xa hoa vào!"

Phương Dương tối sầm mắt, sắc mặt giận dữ cực độ, răng nanh trên dưới ma sát đè ép nhau tạo ra tiếng kêu rất nhỏ, tay nắm di động bỗng chốc siết chặt, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.

"Con nuôi của hai người, tên Thương Hành kia có biết chuyện này không?"

Dung Trí đứng sau rèm chỉ loáng thoáng nghe thấy hai chữ Thương Hành, ánh mắt vội tập trung.

Bà Thương vội nói: "Không biết, chúng ta chưa ai nói. Tất cả là do cái tên họ Ôn kia, không biết bị trúng gió gì suýt chút nữa ném ba của con xuống biển, nếu không phải tại gã uy hiếp chúng ta ép chúng ta phải kí giải trừ quan hệ với Thương Hành… Hiện tại thằng bất hiếu kia không quan tâm chúng ta sống chết thế nào nữa rồi…"

"Được." Phương Dương lạnh lùng cắt lời bà: "Ba ngày sau, vẫn ở bãi đỗ xe kia, lấy tiền xong cả nhà lập tức rời đi. Không được nói với bất kì ai, nếu không, một đồng mấy người cũng đừng mong lấy được."

Phương Dương tắt điện thoại, vội vàng rời đi, Dung Trí cũng không biết cụ thể nội dung cuộc gọi, nhìn bóng dáng đối phương càng lúc càng xa, lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Gió lạnh từ điều hòa trung tâm xâm nhập vào cơ thể, Dung Trí lần nữa khoác áo vest vào, cài cúc ở giữa, gạt đám người đang nhảy trên sàn ra, đi tới trung tâm.

Ở một góc sàn nhảy, Lâm Dư Tình, Thương Hành và Cố Lẫm ba người nhất thời không có ai lên tiếng.

Lâm Dư Tình hơi nheo đôi mắt hoa đào hẹp dài lại, nhìn Cố Lẫm chợt cười: "Thương Hành, nghe thấy không? Cố tiên sinh đây là có ý ghét bỏ chúng ta, chúng ta đừng ở chỗ này gây chướng mắt nữa."

Cố Lẫm chợt phát giác lời mình nói có nghĩa khác, mấp máy miệng, cứng rắn ném một câu: "Tôi không có ý này."

Thương Hành: "Tôi hiểu, tôi hiểu."

Đạo diễn Lục bị bỏ sang một bên yếu ớt nói: "Lâm lão sư, tôi có vài việc cụ thể hơn muốn bàn bạc với ngài một chút…"

Lâm Dư Tình nhướng mày, kéo Thương Hành muốn đi: "Vừa lúc, chúng ta đi."

"Chậm đã." Cố Lẫm duỗi cánh tay dài ra, vừa lúc ngăn ở giữa hai người Lâm Dư Tình và Thương Hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!