Ban công nhỏ u tĩnh dưới ánh trăng không có gì ngoại trừ tiếng gió.
Ôn Duệ Quân chờ bên cạnh lan can cẩm thạch, cúi đầu nhấp một hơi rượu đỏ.
Thương Hành và Cố Lẫm liếc nhau, người sau chậm rãi thở hắt ra một hơi, chỉnh lý dáng vẻ một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực định đi ra ngoài.
Thương Hành tay mắt lanh lẹ vội đè ngực anh lại, đẩy người về góc tường, lấy tay che miệng Cố Lẫm: "Xuỵt —— "
Cố Lẫm mở lớn hai mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Làm sao anh biết bọn em ở trong này." Phía sau tường đá đột nhiên vang lên một giọng thiếu nữ lanh lảnh.
Bên trong tấm rèm màu đỏ sậm che đi cánh cửa sổ từ trần đến sàn của ban công, hai cái đầu nam nữ chui ra, thanh niên khoảng trên dưới hai mươi, cô gái lùn hơn cậu ta chừng một cái đầu, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt mười sáu tuổi hồng hào như một quả táo.
"Hai đứa ở trong này làm cái gì?" Ôn Duệ Quân giương mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai đứa em một trai một gái: "Bản lĩnh lớn lắm, học được trò nghe lén rồi?"
Ngữ điệu của y bình thản nghe không ra chút giận dữ nào, nhưng đủ khiến cho Ôn Nhiễm Nhiễm sợ co rụt cổ, bật người trốn ra sau Ôn Thịnh Tề.
"Bọn em không có, bọn em chỉ đúng lúc đi ngang qua." Ôn Thịnh Tề gãi đầu nhìn chung quanh, chết cũng không thừa nhận.
Ôn Nhiễm Nhiễm gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng đúng."
Ôn Duệ Quân liếc mắt một cái đã nhìn thấu diễn xuất vụng về của hai người, chậm rãi nói: "Nói thật ngay, cho các em cơ hội được phát biểu ý kiến một lần."
Hai anh em em nhìn anh anh nhìn em, đùn đẩy nhún nhường nhau nửa ngày.
Cuối cùng cậu anh Ôn Thịnh Tề hắng giọng một cái, nói: "Bọn em cũng không phải cố ý nghe lén, chính là Phương tiểu thiếu gia có liên quan đến việc trở thành đối tượng kết hôn của anh, bọn em chú ý một chút cũng không được sao?"
Phía sau tường đá, Cố Lẫm chỉ chỉ cái tay Thương Hành đang che miệng mình, ý bảo hắn buông ra.
"Làm sao cậu biết Ôn Duệ Quân không phát hiện hai chúng ta?" Cố Lẫm dùng ngón trỏ xoa nhẹ chóp mũi, nơi đó phảng phất dính chút khí vị của Thương Hành, hương thơm xà phòng tự nhiên.
Thương Hành cười mỉm nhìn anh: "Muốn biết?"
Hắn làm vẻ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay về phía đối phương, Cố Lẫm mím môi, không mặn không nhạt liếc nhìn hắn, thuận theo mà cúi sát đầu vào lắng nghe.
Thương Hành ghé vào lỗ tai anh thì thào: "Bởi vì, tôi thông minh."
Cố Lẫm mặt tối sầm, tên này lại trêu chọc hãm hại mình!
Anh đứng thẳng người lại, nhíu đôi mày kiếm, ánh mắt trừng thẳng qua, Thương Hành mỉm một nụ cười hình cung khiêm tốn khéo léo, nhìn vào mắt Cố Lẫm bằng ánh mắt hiền hòa như đang trêu đùa một chú Husky.
Cách một bức tường, hai anh em Ôn gia đang lo sợ bất an nhìn về anh cả.
Ôn Duệ Quân thu hết thần sắc của hai người vào đáy mắt, thản nhiên đặt câu hỏi: "Hai đứa đến tột cùng muốn nói cái gì?"
Ôn Nhiễm Nhiễm lá gan lớn hơn: "Là anh cho bọn em nói, em đây liền nói, bọn em không thích Phương tiểu thiếu gia kia."
Ôn Duệ Quân cười hờ hững: "Tại sao các em lại không thích? Người ta xuất thân danh môn, hiểu phép tắc biết tiến lùi, không quá thông minh cũng không quá ngu xuẩn, coi như là một lựa chọn tốt."
"Càng trọng yếu hơn là, sẽ đem lại trợ lực vô cùng lớn đối với Ôn gia, cậu ta thậm chí còn đồng ý tặng không một nửa cổ phần sở hữu, chẳng lẽ không thích hợp làm đối tượng kết hôn?"
Thương Hành đứng trong bóng tối lặng lẽ vểnh tai, không vui nhướng mày, Ôn Duệ Quân không phải mới từ chối Phương Dương sao, chẳng lẽ lại động lòng vì cổ phần của đối phương rồi à?
Khóe miệng Cố Lẫm khinh thường nhấc lên: "Tôi đã nói hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, Ôn Duệ Quân từ đầu đến đuôi là một thương nhân, mọi việc chỉ xem xét ích lợi, cậu không cần ôm mộng tưởng không thực tế với y."
Thương Hành ngầm liếc Cố Lẫm: "Chẳng lẽ anh không phải là thương nhân?"
Cố Lẫm lãnh đạm nói: "Cậu chớ quên, Ôn Duệ Quân chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!