Về đoạn tình tiết này trong nguyên tác, Thương Hành nhớ mang máng hẳn là xảy ra sau khi Ôn Duệ Quân và Phương Dương đính hôn, nhưng trong dạ tiệc sẽ xảy ra chuyện gì thì hắn sớm đã quên đến không còn một mảnh.
Bản thân mình đã thay đổi loạn tuyến chính, chỉ sợ thứ tự cốt truyện đã thay đổi lộn xộn.
Thương Hành chống khung cửa, một tay giả vờ nắm vào đặt bên môi ho nhẹ hai tiếng: "Ôn tiên sinh, tôi sẽ tự đi, không phải làm phiền anh."
Ôn Duệ Quân hơi hơi nhíu mày, ánh mắt chảy xuống cánh tay đối phương, cánh tay được ống tay áo che kín kẽ, không nhìn thấy chút vết thương ghê người nào trên làn da.
"Nếu bị thương, hà tất miễn cưỡng bản thân lên chương trình? Để tôi gọi người đưa cậu đến bệnh viện."
Thương Hành xấu hổ sờ sờ mũi: "Kỳ thật không có nghiêm trọng như nhìn thấy, bôi thuốc đỏ mà thôi."
Ôn Duệ Quân sững sờ, sau đó mới tỉnh táo lại, cười như không cười liếc hắn: "Video trên mạng có thật không?"
Thương Hành chậm rãi gật gật đầu: "Đương nhiên là thật."
Ôn Duệ Quân lẳng lặng tập trung nhìn vào ánh mắt hắn: "Cha mẹ nuôi ngược đãi cậu như thế, còn cố ý chọn hôm nay tới gây chuyện, cậu định xử lý như thế nào?"
Thương Hành có chút kinh ngạc, người như Ôn Duệ Quân cách biệt với mình một trời một vực, người có địa vị cao nhân nhượng người có địa vị dưới đích thân đến tìm hắn đã là việc khiến người bất ngờ rồi, sao có thể quan tâm tới cả mấy câu chuyện phiếm về luân lý đạo đức xã hội nhàm chán như này nữa?
Nếu chỉ là trò chuyện khách sáo lịch sự, cuộc đối thoại nên dừng đúng điểm trước đó là đủ.
Hắn thản nhiên nhún vai: "Đoạn tuyệt quan hệ, thanh toán ân oán xong thì không qua lại nữa."
Ánh mắt Ôn Duệ Quân không hề biểu lộ cảm xúc dư thừa, chỉ nhẹ khẽ lắc đầu: "Nhân từ nương tay."
Thương Hành nhướng mày, từ trong câu nói khó hiểu này hắn trộm nhìn ra một chút khoảng trắng có liên quan đến Ôn Duệ Quân chưa được nhắc đến trong nguyên tác.
Không kịp suy ngẫm cẩn thận, thư kí Ngô đã tìm đến, Ôn Duệ Quân gật gật đầu với hắn, sau đó rời khỏi phòng nghỉ ngơi ở hậu trường.
Thương Hành nghiêng đầu nhìn bóng dáng y đi xa, xoay người đi vào lối riêng dành cho khách quý, vừa quay lại, đã thấy Dung Trí thầm lặng đứng trong bóng tối của hành lang.
Ngọn đèn hành lang tỏa ánh sáng trắng lên người anh, từ vai phải tới chân phải phân chia một ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.
Dung Trí không biết đã đứng chờ ở đó bao lâu, vẻ mặt tựa như vĩnh viễn bình thản và nhã nhặn, tây trang màu đen trên thân thể gầy yếu đến mức có chút đơn bạc, Dung Trí chạm vào ánh mắt Thương Hành, chậm rãi mỉm một nụ cười.
Thương Hành đột nhiên nhớ tới Dung Trí hình như không quá ưa Ôn Duệ Quân, lông mày nhướn lên: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Dung Trí đi đến trước mặt hắn, bóng tối quanh thân anh dần biến mất: "Anh đã sớm đến, vẫn đứng bên ngoài."
Anh nhẹ nhàng vỗ tay: "May mắn anh không bỏ lỡ một mà biểu diễn tuyệt vời."
Thương Hành bất lực mỉm cười, xòe tay: "Trước ngày hôm nay, em cũng không ngờ em lại có thiên phú diễn viên đâu."
Dung Trí tháo kính mắt xuống, dùng khăn mềm nhẹ nhàng chà lau, mí mắt hơi rủ, chỉ để lại hai hàng lông mi dài hình cung: "Em có chuẩn bị đi dạ tiệc từ thiện của Ôn Duệ Quân không?"
Thương Hành vuốt cằm: "Đúng là một cơ hội khó có được."
Dung Trí: "Em không có xe, tối mai để anh đưa em đi đi. Nơi đó cũng không có giao thông công cộng, nếu xuất hiện một chiếc xe thuê giữa một hàng siêu xe, em sẽ rất gây chú ý."
Một câu ngăn ngược lời Thương Hành, hắn cười ngượng một chút, đành phải đáp ứng.
Chuyện hay đến rồi, năm con người tụ tập cùng một chỗ.
Thương Hành bắt đầu tự hỏi chính mình có nên mua trước bảo hiểm tai nạn hay không, dự phòng lật xe.
Lúc Thương Hành trở lại live stream, toàn bộ màn hình đã bị bao phủ bởi bình luận dày đặc cùng những lời chúc phúc và quà tặng, góc dưới bên phải tên lửa bay lên nhiều đến mức không kịp nhìn.
"Anh nhỏ tiến lên! Rất chuyên tâm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!