Biến cố xảy ra kì cục cũng chấm dứt đến là buồn cười, chỉ diễn ra ngắn ngủn vài giây đồng hồ, nhanh đến mức khiến người phản ứng không kịp.
"Ôn tổng, ngài không làm sao chứ?" Thư kí Ngô cuống quít chạy tới, xác nhận ông chủ không bị làm sao tận ba lần mới đi tìm giám đốc nhà hàng Hoa Kì.
Phương Dương hình như cũng bị dọa, đứng sững sờ tại chỗ không biết làm thế nào, trong ánh hoàng hôn mờ mờ, bụi bặm và mảnh vụn lá cây gây kích thích khiến cậu bị ho khan vài tiếng.
"Ôn tiên sinh, anh không bị thương chứ?" Phương Dương còn chưa hoàn hồn, đã vội thân thiết nhìn tới Ôn Duệ Quân.
Ôn Duệ Quân chậm rãi lắc đầu: "Tôi không sao."
Y quay đầu lại, ánh đèn trong nhà hàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu sáng góc nghiêng gương mặt y, đường nét xương chân mày được vẽ lên giản lược mà rõ ràng, con ngươi sang sáng, tập trung tỉ mẩn nhìn Thương Hành: "Ngược lại phải đa tạ vị tiên sinh này."
Thương Hành lui ra phía sau nửa bước, tránh ánh mắt gần như soi xét của đối phương, tùy ý cười cười: "Không cần khách khí, tiện công nhấc tay thôi. Lần trước ở câu lạc bộ Lam anh đã giúp tôi một phen, lần này coi như huề nhau. Nhưng mà, chắc anh cũng quên rồi."
Nào biết Ôn Duệ Quân hơi ngừng rồi lại cười nói: "Tôi nhớ rõ."
Tầm mắt Phương Dương càn quét qua hai người, cuối cùng dừng ở trên mặt Thương Hành, trong nháy mắt đồng tử co rút, ngón tay buông thõng bên người chuyển động không được tự nhiên, mặt lộ vẻ khác thường: "Vị này chính là… bạn của Ôn tiên sinh sao?"
Ôn Duệ Quân ý vị sâu sa mà nói: "Có chút quen thuộc."
"Gặp mặt một lần thôi." Thương Hành theo bản năng sờ sờ mặt mình, đẹp trai quá cũng có tội sao?
Giám đốc nhà hàng vội vàng đi tới, vừa gấp gáp không ngừng xin lỗi, vừa đi cùng mấy nhân viên tới dọn dẹp góc hàng rào bị Thương Hành một cước gạt ngã, không ngờ phía dưới bụi cây lại có một nhân viên phục vụ trẻ tuổi, bình nước cầm trong tay nằm lăn lóc, nước đổ lênh láng khắp nơi.
"Xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ở đây? Gây ra rắc rối lớn như vậy, thiếu chút nữa cây đè lên người khách rồi!" Giám đốc giận run cả người.
Cũng may người phục vụ chỉ bị xước nhẹ ở cánh tay, cậu ta cúi đầu, không dám cãi lại, không ngừng cúi người xin lỗi: "Xin lỗi, lúc tôi tưới nước không cẩn thận ngã vào giàn hoa."
Phương Dương tiến lên hoà giải: "Tôi thấy cậu ấy cũng chỉ nhỡ tay thôi, tôi và Ôn tiên sinh đều không bị thương, giám đốc, việc này nên dừng ở đây đi, về sau nhớ luôn phải cảnh báo nhắc nhở."
Sắc mặt giám đốc nhà hàng Hoa Kì nhất thời chảy ra vẻ cảm động, nhìn thăm dò về phía Ôn Duệ Quân: "Vậy…"
Ôn Duệ Quân ngữ điệu hòa hoãn, không nhanh không chậm nói: "Nếu là nhỡ tay, về sau cẩn thận hơn là được."
Phương Dương ngại ngùng cúi đầu: "Ôn tiên sinh, xin lỗi đã hẹn ngài tới đây, tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, đều là lỗi của tôi."
Ôn Duệ Quân cười ôn hòa: "Đừng quá tự trách, huống chi, vừa rồi cậu còn muốn che cho tôi, đỡ thay tôi đúng không? Trong phút khẩn cấp, Phương tiểu thiếu gia có tâm như vậy, lòng tôi xin nhận."
Vành tai trắng nõn của Phương Dương nổi lên một chút ửng đỏ: "Vậy bây giờ có cần phải đổi chỗ hay không…"
Thương Hành đứng một bên làm người qua đường xem trò, nghe thấy thế lòng có chút hoảng, không thể nào, vất vả mãi mới phá hủy được cuộc gặp của hai người này, phải chịu cảnh lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng sao?
Ôn Duệ Quân khoát tay: "Hôm nay đã muộn quá rồi, tôi thấy cậu cũng vừa bị hoảng sợ, hay là nên về nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác gặp cũng không muộn, để tôi bảo thư kí Ngô đưa cậu về."
Phương Dương mấp máy miệng, mang theo vài phần thất vọng: "Không cần đâu, tôi gọi lái xe đến đón về là được."
Thương Hành âm thầm thở phào, xem ra cách mạng đã thắng lợi nửa bước nhỏ bé đầu tiên.
"Vậy tôi cũng đi đây, gặp lại hai vị sau." Hắn hắng giọng một cái, mở miệng nói tạm biệt.
Vừa mới định chuồn đi, một cánh tay đã âm thầm chặn ngang trước mặt, mí mắt Thương Hành giật giật, vừa ngẩng đầu lên đã gặp ánh mắt cười như không cười của Ôn Duệ Quân: "Vừa lúc tôi có vài lời muốn thỉnh giáo, không bằng để tôi tiễn cậu một đoạn đường."
Thương Hành dâng lên một tia dự cảm không ổn mơ hồ, dưới ánh nhìn vừa ôn hòa vừa không cho từ chối của Ôn Duệ Quân, da đầu Thương Hành hơi hơi run lên, phía bên kia, thư ký Ngô mở cửa xe cho hắn: "Mời tiên sinh lên xe."
Người đó lại chính là Thương Hành, người thật so với trên ảnh chụp còn giống anh trai hơn… Tại sao hắn ta lại ở nhà hàng Hoa Kì? Chẳng lẽ, là Cố Lẫm dẫn hắn tới? Hay là hắn đến đây theo dõi Cố Lẫm?
Phương Dương đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo mấy người lên xe rời đi, thất thần một lúc lâu, mãi đến khi nhân viên phục vụ vừa tưới nước tỏ vẻ ngại ngùng đi ra phía sau, Phương Dương mới rút ra một tờ giấy có ghi mật khẩu đưa cho phục vụ, lạnh lùng nói: "Rời chỗ này, đổi công việc, hiểu chưa?"
※※※
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!