Cửa nhà Dung Trí khép lại, ngọn đèn hành lang nhòe dần đi, Thương Hành đứng ở bậc thềm yên lặng đóng cửa, mím môi lòng muộn phiền.
Hắn liếc nhìn cái bánh trứng sầu riêng còn chưa ăn hết trên bàn, càng nhìn càng phiền muộn.
Dung Trí muốn làm hàng xóm của hắn, rốt cuộc là do chấp niệm gì? Cuộc sống ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy nhau với một thanh mai trúc mã nhớ kĩ như vậy, xác suất bị lộ lập tức cao lên mấy điểm.
Mấu chốt là, hắn ngay cả đường cự tuyệt cũng không có.
Mới xuyên sách vài ngày, hắn càng ngày càng không hiểu đám nam phụ của nguyên chủ đến tột cùng là có vấn đề gì? Cả nội dung nguyên tác cũng khác biệt quá mức rồi.
Thôi thì, thay vì rối rắm bởi đám nam phụ này, không bằng giải quyết tình hình cái dạ dày trước đã.
Thương Hành đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, ngoại trừ ngăn đá có một ít thực phẩm đông lạnh thì bên trong trống rỗng, bên cạnh tủ bát có một túi năm gói mì ăn liền chưa bị xé.
Sau khi dành ra ba giây tự hỏi ra ngoài mua thức ăn nấu cơm hay ăn mì ăn liền, Thương Hành quyết đoán bóc vỏ mì ăn liền.
Giống như đông đảo tộc làm công ăn lương ở các thành phố lớn, Thương Hành vừa ăn cơm chiều, vừa mở TV xem chương trình tài chính, di động đặt trên bàn trà đợi mệnh.
Chớp mắt mọi thứ trở lại như đã từng quen biết, hắn trong thoáng chốc cho là mình vẫn còn sống ở thế giới cũ, mỗi ngày bôn ba kiếm sống, cuộc đời súc vật lặp đi lặp lại.
Xem chương trình tài chính và thời sự chính trị một giờ đồng hồ, Thương Hành đại khái đã rõ ràng, trừ bỏ nhân vật và tình tiết hư cấu trong sách, toàn bộ ngoại cảnh và tình hình thời sự hầu như không có gì khác thế giới cũ.
Theo cách này, hắn bây giờ tương đương với trùng sinh trở lại mấy năm trước, hiện tại không gian cho hắn hoạt động cũng rất lớn.
Hắn nếu muốn có tiền, phải nhanh tay mua mấy căn nhà rồi ngồi chờ giá trị tăng lên, đáng tiếc hắn không chỉ nghèo túng mà còn thiếu nợ rất nhiều.
Thương Hành nhịn không được nghĩ đến Dung Trí, nói không chừng vị này mới là phú ông chân chính ẩn mình trong nhóm nam phụ.
Chín giờ, di động vắng vẻ rốt cuộc cũng báo hiệu động tĩnh.
Chị Lý người đại diện mang theo giọng nói ôn hòa cổ vũ: "Vừa có một thông báo, đó là trong tiết mục livestream "Thần tượng không khoảng cách" do công ty tự chế sẽ mời bốn vị khách mời live stream, cậu cũng là một trong số đó."
"Trực tiếp hai ngày, tiết mục có hoạt động cá cược, ngày cuối vào chủ nhật khi live stream sẽ pk nhân khí, lần đầu cậu lên tiết mục không cần quá lo lắng, kể cả có là người đứng bét cũng không sao, chỉ cần được chú ý là đủ."
Thương Hành không nói thêm gì, đơn giản đồng ý.
"Thần tượng không khoảng cách" là tiết mục được giải trí Hoài Mộng tung ra theo trào lưu livestream, đáng tiếc nội dung tiết mục cũ kĩ, độ nổi tiếng không cao không thấp, rating giảm vững vàng như núi Thái, lại bị chương trình tạp kĩ "Kí túc xá thần tượng" của tập đoàn Thiên Hà cạnh tranh trực tiếp, chèn ép cho chỉ còn chút hơi tàn.
Kinh phí chương trình không nhiều lắm, minh tinh khách quý được mời hoặc là người mới có tiềm năng, hoặc là người hạng hai hạng ba, giống như Thương Hành là người mới vô danh, nếu không có một cái hotsearch để cọ, nói không chừng còn không đến lượt hắn đâu.
Hắn nhớ rõ nguyên chủ cũng được ra mắt nhờ "Thần tượng không khoảng cách", nhưng mà là xảy ra sau khi phát sinh một đêm với Cố Lẫm, một đường dựa vào tiền của bá tổng để đứng nhất phần pk, thuận tiện kéo một chương trình ế ấm thành ăn khách, dẫn đến đối thủ "Kí túc xá thần tượng" bị đoạt đi không ít người xem.
Thương Hành tìm hiểu một chút, tiết mục này cùng loại với Talk Show, không cần hát cũng không cần nhảy, quả thật tương đối thích hợp với hắn.
Hoạt động cá cược mà chị Lý kể đã khơi dậy hứng thú của hắn, đó là bốn vị khách quý live stream sẽ được hỏi một câu đố ảo, hệ thống sẽ phân chia phần trăm nhân khí của từng người dựa theo mức độ phổ biến và nổi tiếng.
Trong hai ngày live, khán giả tham gia đặt cửa dựa theo khả năng thắng thua của từng người mà lựa chọn, chỉ có khán giả đặt cược bảo vật mới có thể nhận thưởng bằng tiền ảo.
Là người mới, nhất định nhân khí của mình sẽ thấp nhất, tỷ lệ thanh toán cao nhất, Thương Hành sờ sờ cằm, lộ ra một nụ cười quyết phải chiến thắng, đây không phải là cái thùng vàng đầu tiên dành cho hắn sao?
※※※
Sáng sớm hôm sau, trời xanh không mây, nắng mới xán lạn hắt lên khung cửa sổ thủy tinh, rắc những tia sáng rõ ràng trên nền đá cẩm thạch.
Thương Hành ra ngoài đi làm không hề ngoài ý muốn lần thứ hai gặp phải Dung Trí, hắn mang theo rác của đêm qua, bình tĩnh đón nhận lời chào.
Dung Trí nhìn qua túi rác lộ một góc gói mì ăn liền, cười cười: "Em còn chưa mua xe đúng không, nếu tiện thì để anh đưa em đi?"
Thương Hành yên lặng cúi đầu liếc đồng hồ: "Không cần đâu, anh đang vội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!