Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Tạ thẩm nghe xong trong lòng cũng cực thoải mái! Ca nhi nhà mình tốt như vậy, Mã gia kia toàn người mắt chó nhìn không thấy, cuối cùng lại đi cưới người như vậy! Phi! Dương ca nhi gả đi nhiều năm như vậy, trừ bỏ thích đánh hán tử, còn không phải cũng là một người không có hài tử sao!
Tạ ca nhi phơi xong quần áo, không nói một lời trở về phòng, trước đó vài ngày hắn nghe Chung Hoa nói Mã Phú Quý muốn cưới người mới, trong lòng khó chịu, nhưng hôm nay thật sự nghe thấy tin tức Mã Phú Quý đã thành thân, hắn ngược lại thật bình tĩnh, trong lòng không có một chút dao động, xem ra, phần nghiệt duyên này đã hoàn toàn kết thúc, không phải sao?
"Tức phụ nhi...
"
Hứa Thanh quay lưng trước ánh mắt như muốn nhìn thấu người của Lý Trường Phong, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh không hề lay động, có chút nóng nảy, không ngừng chuyển động xung quanh Hứa Thanh, "Tức phụ nhi, ta sai rồi! Lần sau ta không dùng sức như vậy nữa.
"
Hứa Thanh khua một cái tát lên đầu Lý Trường Phong, "Còn có lần sau?" Lý Trường Phong không đau không ngứa dựa lại gần, nghe được lời này lập tức tỏ vẻ trong lòng hết sức ăn năn, "Không có lần sau! Không có lần sau!"
"Ngươi nói xem buổi tối hôm nay chúng ta ngủ như thế nào đi.
" Hứa Thanh dứt khoát buông công việc trong tay, nhìn thẳng Lý Trường Phong, thật là quá lắm rồi! Tên hỗn đản này cư nhiên đem giường làm sập!
Lý Trường Phong vội vàng tiếp nhận công việc trong tay Hứa Thanh, vừa nhanh nhẹn làm, vừa lớn tiếng nói: "Trước tạm thời đem giường tu sửa lại dùng tạm, trong khoảng thời gian này ta sẽ làm một cái giường lớn thay thế!" Nhất định dùng phải bền, sẽ không bởi vì động tác quá lớn phát ra âm thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt", càng sẽ không bởi vì vận động một chút "Nhẹ nhàng" như vậy liền sập!
Cũng chỉ có thể như vậy, Hứa Thanh ảo não lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta làm sao lại muốn chứ! Thật là!"
Lý Trường Phong vểnh lỗ tai muốn nghe rõ Hứa Thanh nói cái gì, tiếc rằng âm thanh Hứa Thanh quá nhanh quá nhỏ, hắn nghe không rõ.
"Uông ô! Gâu gâu!"
"Có người tới.
" Hứa Thanh nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bảo liền biết có người tới, đừng nhìn Tiểu Bảo vẫn là một chú chó nhỏ, Hứa Thanh cho nó uống linh tuyền, thân thể rất cường tráng, vóc dáng cũng lớn hơn, đã nhận biết người quen người lạ, tuy rằng tiếng kêu vẫn là âm thanh chó con ngây ngô.
Tạ thẩm vui tươi hớn hở đẩy ra cánh cổng, đã bị một con chó đen nhỏ cắn ống quần, "Tiểu gia hỏa này, còn biết giữ nhà, khó trách các ngươi không khóa cổng lại.
" Nhẹ nhàng đem Tiểu Bảo không hề có lực phản kháng đặt ở một bên, mỉm cười đi tới chỗ Hứa Thanh.
Hứa Thanh trấn an Tiểu Bảo bởi vì không ngăn được "Người xa lạ" mà chạy đến dưới chân Hứa Thanh kêu to, "Tạ thẩm có chuyện gì vui sao?" Tạ thẩm vốn lớn lên nho nhã, bây giờ cả người tràn ngập vui vẻ càng làm tăng thêm một phần sắc thái.
"Còn không phải là chuyện vui sao! Mã Phú Quý hôm qua thành thân!" Tạ thẩm vừa ngồi xuống ghế Hứa Thanh đưa cho liền chia sẻ niềm vui sướng của mình.
Hứa Thanh vừa nghe Tạ thẩm nói Mã gia đón dâu nhưng giọng điệu giống như cười chế nhạo, liền nhìn qua Lý Trường Phong đang cúi đầu làm việc vài lần.
", ngươi nói xem đây có phải ông trời cũng nhìn không được hay không, mới cho Mã gia tìm ca nhi như vậy cho Mã Phú Quý.
" Tạ thẩm vốn đang thật là cao hứng, nhưng khi nghĩ đến Mã gia thà cưới một ca nhi mọi thứ bất kham như vậy cũng không cần Tạ Vũ nhà hắn, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ khó chịu.
Hứa Thanh không ngờ Lý Trường Phong cùng Lâm Phương Lương thật là giỏi, tìm cho Mã Phú Quý một người xứng như vậy, chính là Dương gia ca nhi này làm sao lại đồng ý chuyện này a.
Tạ thẩm đi rồi, Hứa Thanh đem nghi vấn trong lòng nói ra, Lý Trường Phong cười hắc hắc, "Dương gia ca nhi vừa nghe là Mã Phú Quý liền đáp ứng rồi, nói nhà bọn họ một thế hệ cũng chỉ có một người nối dõi, nếu gả qua đó chờ lão phu phu Mã gia rời đi, tài sản nhà này còn không phải là của hắn sao, Mã Phú Quý so với hán tử trước kia của hắn gầy yếu hơn, ách, đánh cũng càng dễ dàng, cũng không sợ hắn dám làm ra chuyện gì xấu.
"
"Chuyện này ngươi ra chủ ý?" Hứa Thanh gãi ngứa giúp Tiểu Bảo, trực tiếp nói ra đáp án khẳng định, Lý Trường Phong cũng không phủ nhận, ngẩng đầu lộ ra một hàm răng trắng với Hứa Thanh, sau đó lại cúi đầu làm việc.
Buổi chiều Tạ ca nhi tới Ngô gia trả đồ, vừa mới đi khỏi Ngô gia thì bị một bàn tay to ngăm đen, trên tay mọc đầy lông bịt kín miệng mũi, trực tiếp kéo đi một đoạn xa tới một căn nhà ở ven đường, Tạ ca nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cổng trước mặt gắt gao đóng lại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!