Lúc chạng vạng, khung cảnh mông lung mờ mịt, bầu trời đen nghìn nghịt, đây là chuẩn bị đổ mưa lớn, nông dân nhìn bầu trời cũng thu lại công việc chạy về nhà, trên đường gặp được hùng hài tử nhà mình ham chơi, cũng lôi kéo lỗ tai hài tử cùng nhau về nhà.
(Hùng hài tử: Đứa trẻ phá phách)
Trần Khải từ ruộng trở về liền ngồi gục đầu xuống ở cổng.
"Có chuyện gì? Ngồi ở đây chiếm đường không cho người khác vào cửa!" Trần bà tử ôm đồ ăn buổi tối chuẩn bị nấu trong lồng ngực, nhìn nhi tử ngồi ở cửa nhà.
"Mẹ, hôm nay ta nói lời không đúng đem đệ ca nhi chọc khóc..."
"Cốp! Cốp!" sau vài tiếng vang, trên trán Trần Khải nhiều thêm mấy cái u! "Ngươi thật giỏi! Ta đây còn chưa từng làm Tiểu Hồng khóc qua!"
Trần bà tử đem đồ ăn nhét vào lồng ngực Trần Khải, bước chân vội vàng hướng phòng Trần Hồng đi đến, này phải nói cái gì mới có thể làm ca nhi nhà mình khóc a!
Trần bà tử không lưu tình chút nào nhảy tới bên cạnh Trần Khải, bỏ đá xuống giếng, cốc thêm một phát!
"Đáng đời lắm!"
Trần Khải tự biết mình đuối lý sờ sờ cái mũi, ôm đồ ăn, xám xịt đi vào phòng bếp.
Một lát sau, tức phụ Trần Khải cũng vào phòng bếp, trời vẫn chưa tối đen cũng không cần đốt đèn dầu, trực tiếp sắn tay áo bắt đầu chuẩn bị đồ ăn tối nay.
Trần Khải cọ tới cọ lui di chuyển qua bên người tức phụ, nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay tức phụ nhà mình, "Thế nào rồi? Đây chính là ở trong phòng ngây người cả một buổi chiều?"
Tức phụ Trần Khải vừa nghe liền sinh khí, dơ ra một bàn tay nhéo vành tai lớn của tên gây vạ này!
"Tê tê tê!!! Đau đau đau!!! Ta sai rồi!! Ta sai rồi!!"
Trần Khải chịu đựng lỗ tai đau nhức, bị đánh cho tơi bời, liên tục nhận sai.
Tức phụ Trần Khải lúc này mới buông tay ra, nhìn hán tử nhà mình không ngừng xoa lỗ tai, "Đáng đời lắm! Mẹ cùng ta cũng chưa sốt ruột hôn sự đệ ca nhi, ngươi là đại ca còn sốt ruột muốn gả! Ngươi đã khi nào thấy qua đệ ca nhi khóc như vậy! Đôi mắt to kia đều khóc sưng lên!!"
"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không bao giờ nói như vậy nữa!"
Trần Khải cũng là lòng tràn đầy hối hận, cũng là do mình quản không được cái miệng, nghĩ cái gì liền nói cái đó, bây giờ, aizz...
Tức phụ Trần Khải nhìn hán tử nhà mình một bộ đức hạnh này, trong lòng cũng thở dài, hán tử nhà hắn cái gì cũng tốt, chính là nói chuyện không nhìn sắc mặt người khác, há miệng liền nói ra!
"Ca nhi chưa gả nghe đại ca ruột thịt mình nói nên chuẩn bị gả ra ngoài, đây không phải là khéo léo đuổi hắn đi sao! Này có thể không thương tâm sao? Miệng ngươi a! Thật là...!!"
Trần Khải bị tức phụ quở trách liên tiếp gật đầu, hắn sai! Hắn sai!
"Nếu là, ta có hài tử, liền......"
Trần Khải vừa nghe cũng không còn tâm trạng lo lắng chuyện kia, ôm chặt tức phụ đang lâm vào tự trách, "Sẽ có, hắn quá nghịch ngợm, nên tới chậm!"
Chuyện này có nóng lòng muốn cũng không được, sau tân hôn một thời gian, hắn cũng từng rất chờ mong, chính là nhiều năm như vậy, hắn càng không muốn tức phụ mình bởi vì chuyện này mà không ngừng tự trách, khổ sở, đây là chuyện của hai người, không thể để tức phụ một mình gánh chịu.
"Được được! Ta không nói nữa, ngươi a, chờ lát nữa hảo hảo cùng đệ ca nhi xin lỗi! Đi, nhóm lửa nấu cơm!"
Trong nhà Lý gia mọi người cũng đã trở lại, Lý tiểu ca nhi nhìn trời liền biết người trong nhà sẽ sớm trở về, lúc này cơm đều đã được bưng lên bàn.
Lý lão tam sắc mặt không được tốt, hôm nay hắn bị mấy huynh đệ tốt từng đọc sách với nhau lôi kéo hỏi làm cách nào mà hắn đem lão nhị phân gia ra, còn tịnh thân xuất hộ!
"Người đọc sách cũng không giống nhau, mau chỉ cho huynh đệ chúng ta mấy chiêu, ta cũng nhìn lão ngũ nhà ta không vừa mắt lâu rồi!"
"Đúng đúng đúng, Lý lão tam, chuyện này ngươi cũng không thể giấu cho riêng mình a!"
"Nói cái gì thế! Lý lão tam là người đọc sách sao có thể nói không giữ lời! Khẳng định sẽ chỉ giáo chúng ta! Gấp cái gì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!