Chương 8: (Vô Đề)

Mãi cho đến khi Hạ Duệ Phong về đến nhà, tắm rửa xong, rồi ngắm nhìn bộ sưu tập mà mình đã cất công bảo quản, trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh đôi mắt của Đặng Thành Ninh. Đôi mắt ấy xinh đẹp, trầm tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự u buồn khó diễn tả.

Đôi mắt ấy giống như màn sương mờ phủ khắp dãy núi, khiến người ta không thể nhìn thấu được những suy tư trong lòng anh.

Có lẽ chiếc hộp mô hình kia thật sự là lời cảm ơn của Đặng Thành Ninh vì Hạ Duệ Phong đã đồng ý "giả vờ hẹn hò", giúp anh một việc lớn. Như vậy, việc Hạ Duệ Phong từ chối nhận món quà là hoàn toàn đúng. Dù sao, hắn cũng không phải vì nhân tình mới đồng ý giúp Đặng Thành Ninh. Chỉ là cảm thấy ngồi ăn một bữa cơm cùng bạn học cũ, nói chuyện phiếm, tiện tay giúp một chút chẳng có gì là quá đáng.

Hơn nữa, tiền ăn đều do Đặng Thành Ninh trả, vốn dĩ anh đã bỏ ra nhiều hơn, sao hắn có thể nhận thêm quà cảm ơn chứ?

Nhưng ánh mắt của Đặng Thành Ninh khi gần chia tay lại khiến Hạ Duệ Phong cảm thấy áy náy.

Cảm giác áy náy ấy khiến hắn đứng ngồi không yên.

Giống như một món quà được chuẩn bị cẩn thận nhưng lại bị người ta lạnh lùng đặt sang một bên. Biểu cảm thất vọng, buồn bã ấy khiến hắn nghĩ rằng mình đã làm gì đó cực kỳ vô tình, lãnh đạm, hay tàn nhẫn để từ chối món quà. Khoảnh khắc ấy, cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Hạ Duệ Phong sắp phát điên.

Hắn đi đi lại lại trong nhà hơn mười vòng, cuối cùng không nhịn được mà cầm lấy điện thoại. Hắn không tìm được lời gì để nói, chỉ đành nhắn một tin nhắn hỏi:

[Cậu đã về đến nhà chưa?]

Thông thường, nếu không phải về muộn hoặc trong trường hợp đặc biệt, Hạ Duệ Phong sẽ không chủ động nhắn tin hỏi người khác như vậy. Dù sao cả hai đều là người đồng giới, quan tâm quá mức dễ khiến người ta nghĩ nhiều.

Rất nhanh, Đặng Thành Ninh đã trả lời.

[DCN]: Tới rồi.

Hạ Duệ Phong cầm điện thoại, một người cao lớn 1m9 như hắn, lúc này lại ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, đau khổ suy nghĩ xem nên nhắn gì tiếp theo.

Nhưng đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.

Đang lúc Hạ Duệ Phong vò đầu bứt tai, định tắt điện thoại đi thì Đặng Thành Ninh đã gửi tin nhắn tiếp.

[DCN]: Thật xin lỗi.

[DCN]: Sau khi trở về, tôi cứ suy nghĩ mãi. Hôm nay tôi có vô tình mạo phạm cậu không? Nếu thật sự như vậy, tôi rất xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi. Tôi không có ý gì khác, cũng không phải muốn trả nợ ân tình, cũng không phải xử lý đồ dư thừa trong nhà. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu thích nó hơn tôi, nên tặng cậu thì tốt hơn. Xin lỗi, tôi đã quá tự ý. Sau này tôi sẽ hỏi ý kiến cậu trước, sẽ không tự ý đem đồ cho cậu nữa. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Đặng Thành Ninh xin lỗi chân thành đến mức làm Hạ Duệ Phong ngơ ngác.

Tặng quà chỉ đơn giản là tặng quà, sao người tặng lại phải nghĩ nhiều như vậy?

[DCN]: Tôi không phải nghĩ một món đồ như mô hình là tùy tiện đưa tặng. Chỉ là tôi đã mua rất nhiều, để trong nhà mà không mở ra thì quá đáng tiếc. Bán lại thì cũng tiếc. Tôi không muốn khoe khoang rằng mình có tiền. Chỉ là mấy năm trước khi tôi đi du học, tôi gặp chút vấn đề về tâm lý, việc mua sắm trở thành một cách để xả stress. Kết quả là tôi mua quá nhiều đồ. Mấy thứ này tôi đều thích, nhưng vì quá nhiều nên cứ để đó cũng lãng phí. Tôi không phải muốn xử lý rác rưởi.

Chỉ là tôi nghĩ cậu phù hợp với nó hơn tôi.

Những dòng tin nhắn của Đặng Thành Ninh dần trở nên lộn xộn, thậm chí anh còn nói về cả những vấn đề cảm xúc trước đây của mình. Cảm giác anh giống như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, không hề có sự phòng bị nào.

Hạ Duệ Phong cảm thấy áy náy đến cực điểm.

Hạ Duệ Phong cảm thấy chính mình đúng là đáng chết. Chẳng qua chỉ là một chiếc mô hình thôi mà? Dù nó có quý giá một chút, nhưng về sau hắn hoàn toàn có thể tặng lại Đặng Thành Ninh một món quà khác, "lễ thượng vãng lai" chẳng phải rất hợp lý sao? Vậy thì tại sao lại lạnh lùng từ chối như vậy, khiến không khí trở nên gượng gạo?

Hắn cầm điện thoại, nhắn tin cho Đặng Thành Ninh.

[Gia Bối]: Mô hình còn đó chứ? Có thể đưa tôi được không?

Gửi tin xong, Hạ Duệ Phong lập tức thay quần áo, cầm điện thoại xuống lầu với tốc độ nhanh nhất, vọt đến cổng Đông khu dân cư gần nhất. Hắn quét mã mở khóa một chiếc xe đạp và ngay lập tức đạp hướng về nhà của Đặng Thành Ninh.

Nếu không phải vừa lúc rẽ ngang qua, liếc thấy một chiếc Panamera màu xanh xám đỗ bên kia đường, có lẽ với sức đạp của Hạ Duệ Phong, hắn đã cách chỗ đó cả trăm mét rồi.

Panamera không phải chỉ có mình Đặng Thành Ninh lái, nhưng với thị lực tốt của Hạ Duệ Phong, hắn nhanh chóng nhận ra biển số xe quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!