Chương 6: (Vô Đề)

Mấy chén rượu gạo qua đi, Đặng Thành Ninh lại uống đến mức say mèm.

Anh nói "Cảm ơn" tựa hồ làm đầu bếp chính hiểu lầm, khiến cả nhân viên lẫn phiên dịch trong cửa hàng đều nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu mà mỉm cười.

Đặng Thành Ninh chẳng để ý, vịn lưng ghế, đứng dậy chờ Hạ Duệ Phong.

Hạ Duệ Phong nhìn anh: "Cậu không sao chứ?"

Đặng Thành Ninh có vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Có chuyện gì à?"

Hạ Duệ Phong lắc đầu: "… Không có gì, đi thôi."

Khi ra đến cửa, bước chân của Đặng Thành Ninh lại vững chãi bất ngờ, chẳng hề lảo đảo. Ngoài việc anh định ra bãi đỗ xe để tìm chiếc xe mình không hề lái đến, tất cả đều có vẻ bình thường.

Hạ Duệ Phong hơi lo lắng, hỏi anh: "Cậu còn tỉnh táo không vậy?"

Đặng Thành Ninh gật đầu, đáp chắc nịch: "Đương nhiên rồi. Chỉ là tôi vừa nhớ ra mình không lái xe đến. Tôi sẽ gọi xe về."

Tuy nói là muốn gọi xe, nhưng Đặng Thành Ninh chẳng hề lấy điện thoại ra. Thay vào đó, anh bỏ hai tay vào túi quần, bước qua cửa chính của cửa hàng, rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài. Hạ Duệ Phong đành vội vàng theo sát phía sau.

Thời tiết buổi tối rất dễ chịu, không khí mát mẻ, thích hợp để tản bộ.

Ánh đèn đường chiếu lên lớp vải áo sơ mi mỏng của Đặng Thành Ninh. Mỗi cử động của anh khiến ánh sáng phản chiếu như dòng nước lấp lánh. Thân hình cao ráo của anh trong màn đêm tựa như một sứ giả thần bí và thanh nhã.

Những người đi ngang qua không khỏi liếc nhìn anh thêm một lần.

Hạ Duệ Phong đành tiến lên, nhắc nhở: "Cậu không phải nói sẽ gọi xe sao?"

Đặng Thành Ninh quay đầu lại, nhìn hắn đầy ngạc nhiên: "Ủa, cậu vẫn chưa đi à?"

Hạ Duệ Phong chỉ có thể bất lực cười khổ.

Rốt cuộc là anh say thật hay vẫn còn tỉnh táo?

Đặng Thành Ninh gật đầu, như vừa sực nhớ ra: "Đúng rồi, tôi phải gọi xe chứ nhỉ. Chết thật, quên mất, xin lỗi nha."

Hạ Duệ Phong đứng bên lề đường chờ cùng anh, lòng vẫn không yên, cuối cùng lên tiếng: "Hay để tôi đưa cậu về, tôi thấy cậu uống cũng hơi nhiều rồi."

Đặng Thành Ninh ngước lên nhìn hắn, ánh mắt ngơ ngác.

Dưới tác động của men rượu, đôi mắt anh như một hồ nước mờ sương, ánh trăng dường như phản chiếu lấp lánh trên đó.

Hạ Duệ Phong cứ thế đưa Đặng Thành Ninh về đến cổng khu chung cư nhà anh. Hắn nói: "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi nhé."

Nếu là bạn bè bình thường hay anh em thân thiết, Hạ Duệ Phong chắc chắn sẽ đưa đối phương lên tận cửa nhà rồi mới yên tâm rời đi. Nhưng với mối quan hệ hiện tại giữa hắn và Đặng Thành Ninh, tuy quen biết nhưng lại có chút phức tạp, tùy tiện theo anh lên nhà rõ ràng không phải điều nên làm.

Ngồi suốt đoạn đường trên xe, Đặng Thành Ninh dựa người vào ghế, tóc tai hơi rối, áo sơ mi cũng nhăn nhúm. Bộ dáng này hoàn toàn khác với hình ảnh một tinh anh bạch lĩnh gọn gàng thường ngày của anh. Lúc này, anh như một thiếu niên tuổi mười mấy, ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Được thôi."

Ngoài dự đoán, nhà của Đặng Thành Ninh cách chỗ ở của Hạ Duệ Phong không xa lắm. Đi xe đạp công cộng mất khoảng mười phút là tới. Đó là một căn hộ trong khu học xá mới xây, rất gần trường của Hạ Duệ Phong, chỉ mất khoảng năm phút di chuyển. Hạ Duệ Phong không khỏi tự hỏi, một người độc thân như Đặng Thành Ninh lại đi mua căn hộ khu học xá để làm gì, giá đắt đến mức khiến người khác cũng phải bực bội.

Hạ Duệ Phong quét mã để mở khóa xe đạp, rồi đạp xe qua lại vài vòng dưới tòa nhà của Đặng Thành Ninh. Chỉ đến khi nhận được tin nhắn từ anh bảo đã về nhà, hắn mới thong thả đạp xe quay trở lại.

Không biết vì không khí buổi tối quá trong lành hay do tác dụng của cồn, khi về tới nhà, Hạ Duệ Phong vẫn cảm thấy không đủ thỏa mãn. Hắn liền đạp xe vòng quanh khu dân cư thêm năm vòng nữa trước khi khóa xe lại.

Vào nhà, hắn phát hiện Đặng Thành Ninh đã sớm nhắn tin hỏi: "Cậu về đến nơi chưa?" Không thấy hắn trả lời, anh lại nhắn lần nữa: "Vẫn chưa tới sao?"

Hạ Duệ Phong trả lời: "Tới rồi, tôi chỉ đạp xe vòng vòng chút thôi."

Sau khi gửi tin nhắn, Hạ Duệ Phong đứng dậy, đi qua đi lại vài vòng trong căn hộ nhỏ của mình, cảm giác như hôm nay hắn dư sức lực mà không biết xả vào đâu. Cuối cùng, hắn bật máy chạy bộ, chạy liên tục 40 phút, sau đó còn thực hiện một loạt bài tập hít đất mới chịu dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!