Triệu Uyển Di nằm viện năm ngày, sau khi bác sĩ xác nhận tình trạng không còn đáng ngại, bà thuận lợi xuất viện.
Trong năm ngày này, phòng bệnh của bà luôn đông người qua lại, náo nhiệt hẳn lên. Gia đình Hà Duệ Phong, Đặng Thành Ninh, y tá, người chăm sóc, người đưa cơm và cả tài xế của nhà Triệu Uyển Di lần lượt xuất hiện.
Lúc đông nhất, khi y tá đến kiểm tra phòng còn phải nhắc nhở:
"Các vị, làm ơn về bớt vài người được không? Nhiều người thế này ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân."
Thường vào buổi sáng, Hà Vĩnh Khang lái xe đưa Lại Tuyết Phân đến bệnh viện. Bà ngồi trong phòng bệnh trò chuyện với Triệu Uyển Di, còn ông khi thì pha trà, khi thì ngồi đợi bên ngoài, hoặc xuống lầu tản bộ.
Trong khi đó, Hà Duệ Phong bận rộn chạy tới chạy lui, lấy thuốc, nhận kết quả xét nghiệm, gọi y tá, và chăm sóc cho Đặng Thành Ninh.
Đặng Thành Ninh xin nghỉ năm ngày, nhưng lại cảm thấy mình chẳng giúp được gì nhiều. Mỗi ngày anh chỉ ngồi trong phòng bệnh, nghe hai bà mẹ trò chuyện, và để Hà Duệ Phong hỏi han:
"Cục cưng, em muốn ăn trái cây gì? Có khát nước không? Trưa nay em muốn ăn gì? Tối em muốn ăn món gì?"
Sau khi Triệu Uyển Di xuất viện, Đặng Thành Ninh nhiều lần đề nghị mẹ chuyển về nội thành ở, nhưng bà đều từ chối. Triệu Uyển Di không muốn làm phiền cuộc sống của con cái, lại thêm bà yêu ngôi nhà cũ, nói rằng nơi đó cho bà cảm giác an toàn và không muốn rời đi.
Đặng Thành Ninh vừa áy náy vừa lo lắng, không biết phải làm sao. Hà Duệ Phong an ủi anh:
"Ngay cả người thân cũng cần có không gian riêng. Chúng ta có thể về thăm cô thường xuyên, buổi tối sau giờ làm hoặc cuối tuần. Không ở cùng một chỗ không có nghĩa là không thể gặp nhau."
Sau đó, Hà Duệ Phong quả thật thường xuyên đưa Đặng Thành Ninh về thăm nhà. Vào cuối tuần, cả hai ở lại nhà Triệu Uyển Di hai ngày, hoặc hẹn cả hai bên gia đình cùng đi chơi vùng ngoại ô, thăm nông trại, leo núi, nướng thịt, sắp xếp các hoạt động mà cha mẹ hai bên đều có thể tham gia.
Lại Tuyết Phân còn rủ Triệu Uyển Di đi học ở lớp dành cho người lớn tuổi. Triệu Uyển Di thử tham gia vài buổi cũng thấy rất thú vị, nên đăng ký học đàn tranh, thư pháp và cắm hoa. Lịch học dày đặc khiến bà gần như không ngơi tay, có khi một tuần học đến sáu buổi.
Đặng Thành Ninh lo mẹ không đủ sức theo hết các lớp, khuyên bà nên đăng ký ít đi. Nhưng Triệu Uyển Di cười, nói rằng:
"Học cho vui thôi, không áp lực gì cả. Giáo viên vừa giảng hay lại còn xinh đẹp, nên chẳng mệt mỏi chút nào."
Sau khi học xong ba môn đó, mỗi lần Đặng Thành Ninh và Hà Duệ Phong về nhà, Triệu Uyển Di hoặc đang ngồi đánh đàn tranh, hoặc luyện thư pháp bên ánh nến, hoặc bày hoa đầy phòng khách.
Từ sau những bình hoa rực rỡ, bà mỉm cười rạng rỡ, nói: Về rồi à?
Tình trạng của Triệu Uyển Di dường như thực sự đang dần cải thiện.
Nhưng Đặng Thành Ninh vẫn còn chút lo lắng. Hà Duệ Phong thở dài, nhẹ nhàng nói với anh:
"Em không nhận ra sao? Chỉ cần em vui vẻ, mẹ em cũng sẽ vui vẻ. Vậy nên điều quan trọng nhất là em phải sống tốt, sống hạnh phúc. Khi đó, cô tự nhiên sẽ chẳng còn gì phải bận tâm nữa."
Đặng Thành Ninh nhìn Hà Duệ Phong, nói:
"Em vẫn luôn nghĩ rằng, để mẹ em vui vẻ, em cần phải đạt được kỳ vọng của bà, cố gắng hết sức để trở nên ưu tú, nghe lời bà…"
Hà Duệ Phong lắc đầu, đáp:
"Không phải. Cả hai người đều chỉ muốn làm đối phương hạnh phúc. Vì vậy, bây giờ em chỉ cần sống vui vẻ là đủ, đừng nghĩ ngợi gì thêm."
Đặng Thành Ninh tựa vào lòng hắn, cảm nhận được vòng tay của Hà Duệ Phong càng ngày càng siết chặt. Nghe giọng hắn trầm ấm vang lên:
"Cục cưng, hãy ở bên anh mãi mãi. Anh sẽ làm mọi điều có thể để em luôn vui vẻ, hạnh phúc."
Đặng Thành Ninh nghĩ, Hà Duệ Phong không cần phải làm tất cả. Chỉ cần hắn luôn ở bên anh, thì anh đã đủ hạnh phúc, đủ vui vẻ cả đời.
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng bước, từng ngày.
Đông đi, xuân đến.
Một buổi tối ấm áp tháng Tư, hai người như thường lệ hẹn hò bên ngoài. Trước khi đi dạo, họ ghé qua một tiệm đồ ăn Nhật quen thuộc. Vẫn là vị đầu bếp người Nhật dễ gần đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!