Chương 52: (Vô Đề)

Đặng Thành Ninh như người mộng du trải qua một ngày dài lê thê.

Đến chiều tối, tài xế mang cháo từ nhà do người giúp việc nấu đến bệnh viện, kèm theo phần cơm dành cho anh và Hà Duệ Phong. Đặng Thành Ninh chỉ ăn vài miếng rồi ngừng, không tiếp tục. Hà Duệ Phong quan sát anh, nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn ăn gì không? Để lát nữa tôi đi mua cho."

Đặng Thành Ninh lắc đầu: "Không đói."

Hà Duệ Phong nhanh chóng ăn xong phần của mình, dọn dẹp gọn gàng. Sau khi hộ lý giúp Triệu Uyển Di ăn xong cháo, hắn cầm hộp cơm xuống đưa lại cho tài xế.

Triệu Uyển Di tỉnh lại vào buổi chiều, rất yếu ớt. Bà chỉ uống được một ít cháo rồi nằm xuống, nhẹ giọng gọi Đặng Thành Ninh, muốn trò chuyện với anh.

Hộ lý giàu kinh nghiệm, lập tức tìm một cái cớ để ra khỏi phòng.

Hà Duệ Phong liếc nhìn Triệu Uyển Di và Đặng Thành Ninh, rồi cũng đứng dậy, nói: "Thành Ninh, cô, con mang hộp cơm xuống trả cho tài xế, tiện thể đi mua chút đồ."

Trước khi đi, hắn dặn Đặng Thành Ninh: "Có gì thì gọi anh ngay nhé."

Khi mọi người đã rời khỏi, phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con.

Đặng Thành Ninh đến bên giường bệnh, kiểm tra các thiết bị giám sát sức khỏe, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế.

Mẹ anh luôn giữ vẻ ngoài chỉnh chu và xinh đẹp. Ngay cả khi ở nhà, bà cũng trang điểm nhẹ, quần áo lúc nào cũng chỉn chu. Đây là lần đầu tiên Đặng Thành Ninh nhìn thấy bà với khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không còn sắc hồng. Trông bà tiều tụy, khiến anh chợt nhận ra, mẹ mình giờ đã là một người phụ nữ ngoài 50 tuổi.

Vì sức khỏe yếu, giọng Triệu Uyển Di rất nhỏ, như sợ làm kinh động điều gì, chậm rãi nói: "Mẹ không sao đâu, tuổi già ai mà chẳng vậy. Bác sĩ có nói gì không?"

Nhìn vẻ mệt mỏi của bà, Đặng Thành Ninh quyết định không nói hết sự thật, chỉ đáp: "Bác sĩ bảo mẹ hồi phục không được tốt lắm sau phẫu thuật, cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Ừ, chắc do dịp Tết quá mệt, ngày nào cũng có người bắn pháo hoa, ồn ào đến mức mẹ ngủ không được." Bà kiếm một cái cớ. Thực ra, pháo hoa được bắn ở khu ngoại thành, rất xa nhà họ, tiếng vang cũng chỉ còn là những âm thanh nhỏ nhẹ.

"Nếu mẹ ở nhà cũ không ngủ được, dọn lên nội thành đi. Ở khu căn hộ bên hồ, nơi đó yên tĩnh. Con sẽ dọn đến ở cùng mẹ." Đặng Thành Ninh nói.

Triệu Uyển Di mỉm cười: "Nhà cũ có vườn hoa nhỏ, mẹ trồng cây, phơi nắng. Dọn vào nội thành làm gì? Chỉ là mấy ngày Tết có người bắn pháo hoa thôi, ngày thường rất yên tĩnh."

Đặng Thành Ninh trầm ngâm, rồi nói: "Con chỉ sợ mẹ ở nhà một mình buồn."

"Không buồn đâu. Nhà còn có dì Lý, làm sao mà buồn được. Thỉnh thoảng hàng xóm cũng ghé qua ngồi chơi, uống trà chiều, nướng bánh quy. Đều là những người hàng xóm quen biết vài chục năm, quen sống ở đây rồi, dọn đi thấy khó chịu lắm."

Triệu Uyển Di dừng một chút, bảo Đặng Thành Ninh ấn nút nâng đầu giường để bà ngồi dậy. Bà nói tiếp, giọng nhẹ nhàng: "Nếu con còn độc thân, có khi mẹ sẽ dọn lên sống cùng con thật. Nhưng giờ con đã có người yêu, sao còn sống chung với mẹ được? Cục cưng à, con phải có cuộc sống của riêng mình. Mẹ—"

Nói đến đây, bà không kìm được, nước mắt trào ra, nghẹn ngào không thành tiếng.

Đặng Thành Ninh khó chịu vô cùng, anh chỉ biết an ủi: "Đừng nói nữa, mẹ nghỉ ngơi đi."

Triệu Uyển Di lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Bảo bối, mẹ không muốn kiểm soát con đâu. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc. Mẹ… mẹ sợ con quá thụ động, không dám chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình. Con rõ ràng rất thích Tiểu Hạ, nhưng lại không dám cầu hôn. Nếu con không chủ động, làm sao nó hiểu được suy nghĩ của con? Thỏa thuận hai đứa ký không phải trò đùa.

Điều kiện kinh tế của con tốt hơn nó, nếu không phải vì cần mối quan hệ hôn nhân để cùng nuôi dạy con cái, mẹ nghĩ nó có lẽ cả đời cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện ký thỏa thuận với con đâu."

Đặng Thành Ninh sững sờ lắng nghe.

"Mẹ lớn tuổi rồi, thân thể lại không tốt, thật sự rất sợ không có cách nào giúp con xử lý mọi thứ… Con à, con đừng trách mẹ. Mẹ đã chuẩn bị sẵn một bản thỏa thuận làm mẫu, con có thể tham khảo qua. Tài sản của con có thể đồng sở hữu với Tiểu Hạ, nhưng phần tài sản đứng tên mẹ sẽ để lại cho con, chỉ thuộc sở hữu riêng của con. Mẹ không phải nghi ngờ Tiểu Hạ, cũng không phải không tin tưởng nó, chỉ là làm việc gì cũng phải chừa đường lui."

Triệu Uyển Di nói rất chậm, nhưng giọng điệu lại kiên định.

"Mẹ lớn tuổi, sức khỏe không tốt, từ sau lần phẫu thuật trước, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc nằm trên bàn mổ, mẹ cứ nghĩ mãi, nếu như mẹ đi rồi, chỉ còn lại mình con thì phải làm sao đây? Con không có anh chị em ruột, cũng không có bạn đời. Mẹ làm sao có thể bỏ con lại một mình? Mẹ thật sự cảm thấy đau lòng như dao cắt…"

Nước mắt Triệu Uyển Di rơi từng giọt xuống gối, khiến Đặng Thành Ninh như nghẹt thở.

"Bảo bối à, xin con hãy tha thứ cho mẹ, mẹ lại tự ý quyết định một lần nữa. Sau khi xuất viện, mẹ đã nhờ người điều tra người mà con thích từ thời cấp ba…"

Đặng Thành Ninh như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, không thể cử động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!