Chương 51: (Vô Đề)

Ngay từ đầu, Đặng Thành Ninh nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được cảm xúc, chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của bản thân, mong mẹ đừng can thiệp vào chuyện của Hạ Duệ Phong.

Dù là việc Hạ Duệ Phong muốn ký kết thỏa thuận pháp lý, tổ chức nghi lễ, đi du lịch kết hôn hay đổi xe, tất cả những điều đó không cần phải nhắc đến, và càng không cần cố gắng tác động hay kiểm soát Hạ Duệ Phong.

Mẹ anh lắc đầu, nói rằng bà chỉ quan tâm đến cả hai.

Đặng Thành Ninh đáp:

"Chúng con đều là người trưởng thành rồi, không cần phải quan tâm như con nít nữa."

Có lẽ từ chúng con đã chạm đến giới hạn của bà, Triệu Uyển Di lập tức đỏ mắt, nói:

"Nhưng mẹ là mẹ của con."

Đặng Thành Ninh nhìn bà, mặt không cảm xúc:

"Mẹ có thể quản con, nhưng xin đừng đưa ra ý kiến về cuộc sống của Hạ Duệ Phong nữa. Được không?"

Triệu Uyển Di không thể chấp nhận thái độ này của Đặng Thành Ninh, bà chất vấn:

"Tại sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ quan tâm Tiểu Hạ cũng là vì con, mẹ chỉ muốn con và nó sống tốt nên mới ——"

"Nhưng mẹ chỉ làm mọi thứ thêm rối ren mà thôi."

Đặng Thành Ninh lạnh nhạt ngắt lời.

Triệu Uyển Di sững người.

"Mẹ là mẹ của con, nên con nghe lời mẹ. Mọi thứ con đều làm theo ý mẹ, vẫn chưa đủ sao? Sao mẹ còn cố gắng kiểm soát Hạ Duệ Phong? Anh ấy sẽ không nghe lời mẹ đâu, anh ấy không phải con trai mẹ, mẹ cũng không phải mẹ của anh ấy. Xin mẹ hãy buông tha cho anh ấy."

Đặng Thành Ninh tái nhợt, môi trắng bệch, như một cái bóng mờ nhạt đang thốt ra từng câu nói mất kiểm soát, những câu mà suốt đời này anh vốn không muốn nói ra.

"Con không muốn học tài chính, nhưng mẹ muốn con học, con đã nghe theo."

"Con không muốn đi du học, nhưng mẹ nghĩ du học tốt, con cũng đã xin."

"Con không muốn mẹ lén tìm gặp chuyên gia tâm lý của con, để hỏi han từng điều con nói trong mỗi buổi trị liệu. Con biết mẹ đã làm vậy, và con cũng biết chuyên gia tâm lý không muốn nói chuyện nhiều với mẹ. Nhưng con không nói ra, vì con sợ mẹ buồn.

Trong ngôi nhà này, chỉ cần mẹ vui là được, chỉ cần mẹ ổn định cảm xúc là được. Con luôn tự nhủ như vậy.Con không muốn mua xe thể thao, nhưng mẹ thấy Panamera đẹp, nên con đã nghe theo.Con không muốn sống một mình trong căn penthouse rộng lớn, nhưng mẹ nghĩ nó sang trọng và nhất quyết phải mua, được thôi, con cũng nghe theo.Một người đàn ông trưởng thành rồi, vào đại học rồi, ai mà mỗi ngày còn phải gọi video với mẹ? Mẹ mỗi ngày đều gọi, hỏi con hôm nay làm gì. Được thôi, con làm theo đây.Con không muốn ở chung với bạn trai của mẹ.

Mẹ hoàn toàn có thể yêu đương, không vấn đề gì. Nhưng tại sao nhất định phải ép con sống chung với họ? Tại sao họ nhất định phải hiểu sở thích của con, chấp nhận con? Con đã mười mấy tuổi, hoàn toàn có thể tự lập, không cần phải ở cùng mọi người. Tại sao mẹ cứ muốn tìm cho con một người cha dượng mới?

Con không cần, nhưng con vẫn nghe lời mẹ.Con không thích mỗi ngày uống một ly sữa bò. Con cũng không thích phải mang bữa sáng đến trường, con ăn không nổi, mẹ không biết sao?Con không thích đang làm bài thì bị gọi ra ăn hết canh hầm này đến trái cây kia. Con ăn không hết nhiều thứ như vậy.

"Đặng Thành Ninh nói một tràng dài, sau đó dừng lại, thở hổn hển. Không gian rơi vào im lặng, yên ắng đến đáng sợ. Anh hối hận vì đã nói quá nhiều, nhưng những lời đó lại không thể không nói."Vậy nên, mẹ đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Hà Duệ Phong nữa. Dù anh ấy nấu món gì, lái xe gì, hay có ký thêm thỏa thuận nào với con, bất kể là chuyện gì… Con xin mẹ, đừng cố gắng kiểm soát cuộc sống của anh ấy như cách mẹ đã làm với con.

"Đặng Thành Ninh siết chặt chìa khóa xe trong tay."Anh ấy không phải con. Anh ấy có tự do của riêng mình."

Nói xong câu cuối cùng, anh quay người rời đi, trở lại căn hộ của Hà Duệ Phong.

Hà Duệ Phong không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn vẫn còn ở nhà ba mẹ, nhắn tin hỏi Đặng Thành Ninh có cần hắn qua chỗ anh buổi tối không.

Chỉ liếc mắt một cái, Hà Duệ Phong đã đoán được chuyện công ty có việc chỉ là cái cớ Đặng Thành Ninh bịa ra. Rõ ràng là mẹ anh đã nói gì đó khiến anh không vui, mà lần này, cảm xúc đó rất nặng nề.

Đặng Thành Ninh nhắn lại, bảo không cần.

Anh nói muốn dành thời gian để nói chuyện riêng với mẹ mình.

Có lẽ anh cảm thấy cần một cuộc trao đổi thẳng thắn giữa hai mẹ con. Hà Duệ Phong không ép buộc thêm, chỉ dặn anh hãy nói chuyện thật thoải mái, đừng vội vàng. Hắn còn bảo rằng lời của dì cũng đúng, bà chỉ muốn tốt cho cả hai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!