Chương 48: (Vô Đề)

Một ngày vô cùng tốt đẹp, Hà Duệ Phong nghĩ thầm.

Buổi sáng tỉnh dậy, vừa mở mắt, hắn đã thấy gương mặt đẹp trai của bạn trai mình nằm gọn trong vòng tay. Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên ngực hắn, từng làn ấm áp như chạm thẳng vào trái tim hắn.

Hà Duệ Phong cố gắng cử động nhẹ nhàng để không làm anh thức giấc. Hắn ngồi xổm xuống bên mép giường, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ ấy, đôi mắt ánh lên sự si mê.

Dù có nhìn thêm trăm lần, ngàn lần, Hà Duệ Phong vẫn không khỏi cảm thán.

Khuôn mặt ấy đẹp như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ trắng, tinh tế, thanh tao, hoàn mỹ.

Hắn không kiềm lòng được mà lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm. Sau đó, với tâm trạng hân hoan, hắn rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng rồi đi làm.

Một ngày trôi qua thật thuận lợi.

Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật của mình, Hà Duệ Phong nghĩ.

Hôm nay, mọi tiết dạy đều suôn sẻ. Không có đứa trẻ nào ngã đến mức rách da, khóc lóc như thể gãy xương. Không có cảnh bọn trẻ chạy loạn khắp sân tập. Tất cả đều yên tĩnh, ngay ngắn.

Ngay cả buổi trực trưa cũng vô cùng thuận lợi.

Không có đứa trẻ nào làm đổ cơm trưa, cũng không có ai lén chạy từ tầng một lên tầng năm hay trốn trong góc sân trường để nghịch điện thoại, hút thuốc lá điện tử.

Ngày hôm nay là thứ Sáu, và lãnh đạo thậm chí không mở cuộc họp. Đúng giờ tan tầm, hắn rời khỏi trường với một tâm trạng nhẹ nhõm.

Hà Duệ Phong nhắn tin cho Đặng Thành Ninh, bảo rằng hắn tan làm đúng giờ và hỏi anh muốn ăn gì để hắn mua đồ.

Nhưng Đặng Thành Ninh không trả lời.

Trên đường về, Hà Duệ Phong tiện thể mua vài bó rau. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn và thịt, nên hắn dự định nấu vài món mà Đặng Thành Ninh thích.

Hôm nay, điều duy nhất hắn mong mỏi là nhanh chóng được gặp lại người bạn trai đã xa cách bấy lâu.

Vừa bước vào cửa, hắn đã lớn tiếng gọi:

"Cục cưng, anh về rồi đây!"

Hà Duệ Phong nghĩ rằng Đặng Thành Ninh sẽ chạy ra đón hắn. Nhưng không có ai trả lời.

Hắn thay giày ở cửa, đặt túi đồ xuống. Ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững người.

Toàn bộ phòng khách chất đầy quà tặng.

Không phải là nói quá, những hộp quà lớn nhỏ được bọc giấy xinh xắn chất đống khắp nơi. Hộp dài, hộp ngắn, hộp dày, hộp mỏng, đủ mọi hình dạng.

Có đến hàng trăm hộp quà như vậy, chiếm hết không gian phòng khách, chỉ để chừa lại một lối đi nhỏ thông sang phòng ngủ và thư phòng.

Hà Duệ Phong vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, liền gọi lớn:

"Cục cưng, em không ra đây giải thích cho anh sao?"

Không có tiếng trả lời.

Chẳng lẽ em ấy ra ngoài rồi?

Hà Duệ Phong lấy điện thoại gọi cho Đặng Thành Ninh. Tiếng chuông vang lên từ phía thư phòng.

Cuối cùng, Đặng Thành Ninh cũng bước ra, nhìn hắn với vẻ mặt đầy dè dặt. Trong ánh mắt ấy, không cần nói cũng hiểu rằng người này sẵn sàng mang cả thế giới đến trước mặt hắn, chỉ để làm hắn vui lòng.

Dù bất ngờ trước cảnh tượng này, Hà Duệ Phong vẫn không nhịn được cười khi nhìn thấy anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!