Đặng Thành Ninh tỉnh dậy trong vòng tay nóng hổi của Hà Duệ Phong.
Hai cơ thể trần trụi kề sát nhau, ôm lấy nhau trong tư thế thân mật. Đặng Thành Ninh lưu luyến rúc đầu vào ngực Hà Duệ Phong, hít một hơi thật sâu mùi hương thuộc về làn da và hơi ấm của người yêu.
Nhưng anh không có nhiều thời gian để tận hưởng giây phút ấy. Buổi sáng 10 giờ anh có hẹn với khách hàng, mà lần này đi là phải đến tận khuya mới có thể trở về. Hà Duệ Phong sẽ phải một mình chờ đợi trong khách sạn. Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng hôn lên ngực hắn, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, anh nhớ ra chuyện tối qua – đóa lan hồ điệp!
Quên cắm vào bình hoa rồi!
Anh vội bật dậy, làm Hà Duệ Phong giật mình tỉnh theo, vội hỏi: Chuyện gì vậy em?
Đặng Thành Ninh không kịp trả lời, vội vàng xuống giường. Anh chạy đến quầy minibar kiểm tra, quả nhiên đóa lan hồ điệp bị bỏ quên qua đêm đã hơi héo.
Anh chu môi, có vẻ tiếc nuối, rồi gọi điện cho lễ tân nhờ họ mang lên một chiếc bình hoa.
Hà Duệ Phong cũng bước lại gần, nói:
"Không sao đâu, để về anh mua cái khác cho em."
Đặng Thành Ninh không đáp, chỉ tiếp tục mặc quần áo.
Hà Duệ Phong nhàn nhã mặc quần dài, để trần phần trên, đi tới ôm lấy anh từ phía sau, rồi thở dài gọi khẽ: Cục cưng à…
Đặng Thành Ninh nhanh chóng gọi dịch vụ phòng, bảo họ mang bữa sáng lên tận nơi. Hai người không muốn xuống nhà hàng dùng bữa vì sợ bị để ý, đặc biệt là đồng nghiệp nếu tình cờ cũng ở chung khách sạn.
Anh chỉ ăn qua loa một lát bánh mì, ít salad và một ly sữa bò, rồi đặt xuống.
Thật sự không nuốt nổi.
Cổ họng anh cứ thấy nóng rát, còn sau lưng thì tê dại như bị cọ sát liên tục.
Hà Duệ Phong lại ăn hết sạch những món trên bàn, cả phần trái cây mà Đặng Thành Ninh để lại. Sau đó, hắn nhìn anh đầy lo lắng, hỏi xem có phải vì công việc quá mệt mỏi nên dạ dày anh không được tốt.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô vô tội ấy, Đặng Thành Ninh thật sự không muốn nói gì. Thay vào đó, anh chỉ nhón người hôn hắn một cái.
Rồi họ lưu luyến chia tay nhau.
Đặng Thành Ninh ra ngoài bận rộn với công việc cả ngày. Nhưng mỗi khi có chút thời gian rảnh, đầu óc anh lại không kiềm được mà nghĩ đến người yêu đang chờ mình trong căn phòng khách sạn.
Cảm giác ấy giống như một ngày mưa dầm dài đằng đẵng cuối cùng cũng có ánh nắng le lói. Cuộc sống hàng ngày của anh dần trở nên ấm áp hơn nhờ những điều giản dị, như một đóa lan hồ điệp hay nụ hôn của người yêu sau giờ tan làm.
Những điều ấy khiến một ngày dài dằng dặc trở nên bớt nhàm chán, tràn đầy hy vọng.
Hôm nay dường như dài hơn bình thường. Anh không biết bao nhiêu lần mở điện thoại xem giờ, suýt nữa không kiềm chế được mà thúc giục đồng nghiệp làm nhanh hơn, hiệu quả hơn để kết thúc sớm.
Cuối cùng đến 9 giờ tối, anh không nhịn được nữa.
Lần đầu tiên, anh ích kỷ ngay giữa lúc làm việc, cho phép mọi người dừng tay sớm. Anh nói với họ rằng đã nửa tháng nay ai cũng vất vả, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.
Còn thêm vào:
"Tôi làm tổ trưởng để tôi mời cả đội đi ăn khuya, chi phí tôi lo hết."
Nhưng khi mọi người hào hứng chuẩn bị rời đi, anh lại tìm một cái cớ để từ chối:
"Tôi không đi đâu, có tôi ở đấy các cậu sẽ không thoải mái."
Đồng nghiệp đều vui vẻ rời khỏi, chỉ còn lại Du Tư Triết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!