Chương 44: (Vô Đề)

Chờ đến khi Đặng Thành Ninh đóng cửa phòng lại, Hà Duệ Phong cuối cùng cũng lên tiếng, trước đó hắn đã nhịn rất lâu: "Em làm sao mà ở hành lang cũng dám nhận video? Anh tưởng em về phòng rồi, may mà anh chưa gọi cục cưng."

Đặng Thành Ninh đặt điện thoại lên quầy bar nhỏ, tìm một cái ly để dựng tạm, sau đó lấy chai nước từ tủ lạnh mini, ngửa cổ uống liền một hơi hết một phần ba.

Hà Duệ Phong nhìn chằm chằm anh qua màn hình, chờ anh uống xong mới đau lòng nói: "Em mệt muốn chết rồi phải không?"

Đặng Thành Ninh lắc đầu: "Quen rồi."

Sau đó anh bổ sung thêm: "Không sao đâu, bọn họ cũng biết em là người như thế nào."

Hà Duệ Phong ngạc nhiên: "Bọn họ đều biết hết à?"

Đặng Thành Ninh ngồi xuống trước quầy bar, nghiêm túc nhìn màn hình, trả lời:

"Một số thôi. Em không nói rõ ràng, nhưng họ đoán được. Người lúc nãy là bạn học của em hồi ở Mỹ, anh ta biết em thích nam."

"À." Hà Duệ Phong gật đầu, cái đầu tóc ngắn chỉ một centimet của hắn trông vừa gọn gàng lại hơi lộn xộn, nhìn mà khiến người ta muốn sờ thử. Đặng Thành Ninh nhớ, bản thân từng nhiều lần không kìm được mà cố ý vô tình chạm vào.

Lúc này, khuôn mặt Hà Duệ Phong trên màn hình trông rất nghiêm chỉnh. Đôi mày rậm và mắt to của hắn khiến người khác cảm thấy hắn vừa có chút ngây ngô vừa nghiêm túc. Nhưng giọng điệu hắn lại không chút căng thẳng, vừa cười vừa nói: "Em không ở nhà, anh cũng lười không đi đâu cả, cứ ở nhà chơi game cả đêm. Ba mẹ anh bảo ngày mai về ăn cơm, tiện thể lấy ít rau ở nhà trồng mang qua. Tuần sau em có về được không?

Trời lạnh rồi, về thì bọn mình ăn lẩu."

Đặng Thành Ninh yên lặng tính toán công việc, rồi nghiêm túc đáp: "Tuần sau không chắc em có thể về được."

"Không sao, đợi em về rồi anh lại đi hái rau cũng được." Hà Duệ Phong nói, "Mỗi ngày em làm việc muộn thế này à? Nhớ giữ sức khỏe."

Đặng Thành Ninh gật đầu: "Ừ, còn phải xử lý thêm tài liệu với tổng công ty bên kia, chưa xong được, không có cách nào khác."

"Em có ăn uống đàng hoàng không đấy?" Hà Duệ Phong nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt đầy lo lắng: "Trông em gầy hơn rồi."

Đặng Thành Ninh nhìn hình phản chiếu nhỏ của mình trên màn hình, cảm thấy không gầy đi nhiều lắm, nhưng vẫn đáp: "Cũng có ăn, chỉ là hơi bận thôi."

Thực ra, anh chẳng ăn uống ra hồn. Đồ ăn bên ngoài vừa không hợp khẩu vị lại không hấp dẫn. Hơn nữa, mỗi khi ăn cơm cùng Hà Duệ Phong, nhìn hắn ăn từng miếng lớn một cách ngon lành, anh luôn cảm thấy đồ ăn trở nên ngon hơn rất nhiều.

"Ở ngoài chỉ có salad, sandwich là dễ ăn nhất, nhưng em không thích mấy món đó." Đặng Thành Ninh không kìm được mà phàn nàn.

Khối lượng công việc quá nhiều, để đảm bảo hiệu suất, mọi người đều tranh thủ ăn qua loa. Đặng Thành Ninh cũng không ngoại lệ.

"Ừ, cục cưng của anh thật tội nghiệp." Hà Duệ Phong dịu dàng an ủi.

Bị gọi là "cục cưng," Đặng Thành Ninh cảm thấy hơi ngượng. Thực sự, anh không quen nghe từ ngữ thân mật như vậy dùng để gọi mình, thậm chí đôi lúc anh cảm thấy bối rối, khó tiếp nhận.

Nhưng ngay trong giây phút ấy, Đặng Thành Ninh nghe thấy câu nói đó, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Anh giống như thật sự trở thành một đứa trẻ con, rất muốn làm nũng, oán trách, cứ như trước mặt Hà Duệ Phong, nói gì làm gì cũng được.

Anh vẫn không nói lời nào, khiến Hà Duệ Phong cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: "Em sao thế?"

Có lẽ khoảng cách giữa hai người đã khiến dũng khí của anh tăng lên gấp bội. Đặng Thành Ninh mở lời: "Anh… Con người thật sự của em có phải khiến anh ngạc nhiên lắm không? Có phải em không giống với hình ảnh ôn hòa, nhã nhặn mà anh vẫn biết? Trong mắt anh, em có phải giống một người hoàn toàn khác không?"

Hà Duệ Phong kinh ngạc: "Tại sao em lại nghĩ vậy? Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?"

Không phải tự nhiên mà nói ra, mà là từ khi sự cố camera nổ ra, những suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu anh. Dù Hà Duệ Phong đã chủ động lấy camera về, cố gắng phối hợp hết mức có thể, nhưng anh vẫn không ngừng tự hỏi những điều ấy. Liệu Hà Duệ Phong có thật sự mãi thích con người thật sự, u tối của anh không?

Anh cứ nghĩ mãi, thậm chí từng nghĩ đến việc tự mình hủy camera đi, như vậy chắc Hà Duệ Phong sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù sao, một người bình thường chắc chắn không thể chấp nhận được những hành động cực đoan giống như đang theo dõi này.

Nhưng anh không nói ra được. Anh không chịu nổi nếu camera bị hủy đi.

Hà Duệ Phong lại tỏ vẻ thoải mái, cười nói: "Lúc đầu đúng là anh bị dọa, nhưng là vì cái camera thôi. Còn về em, cục cưng à, em đang hiểu lầm gì về chính mình vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!