Đặng Thành Ninh và Hà Duệ Phong từng bước xây dựng mối quan hệ, dần dần tiến đến trạng thái gần như sống chung.
Hai người mỗi ngày tan làm đều gặp mặt. Họ thường ăn tối bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian là Hà Duệ Phong tự nấu ăn. Nếu Đặng Thành Ninh phải tăng ca, tan làm xong anh sẽ trực tiếp đến nhà Hà Duệ Phong. Bất kể muộn thế nào, họ luôn cố gắng gặp nhau.
Hà Duệ Phong mua cho Đặng Thành Ninh một chiếc đồng hồ thông minh có chức năng theo dõi giấc ngủ, bắt anh đeo mỗi đêm trước khi đi ngủ. Nhờ vậy, hắn phát hiện ra rằng khi ngủ một mình, Đặng Thành Ninh thường chỉ ngủ được khoảng năm tiếng. Nhưng nếu có Hà Duệ Phong bên cạnh, anh có thể ngủ tới bảy tiếng. Đặc biệt, nếu trước khi ngủ hai người có hoạt động gì đó mệt mỏi hơn, Đặng Thành Ninh thậm chí còn ngủ được tám tiếng.
Từ đó, Hà Duệ Phong mỗi ngày đều dành thời gian ở bên cạnh Đặng Thành Ninh, như dỗ một đứa trẻ, để anh yên tâm ngủ. Mặc dù Đặng Thành Ninh luôn nhấn mạnh rằng anh không cần ngủ nhiều như thế, Hà Duệ Phong vẫn kiên trì.
Nhưng với Hà Duệ Phong, điều này lại là một sự tra tấn.
Đặng Thành Ninh cố gắng hết sức giúp hắn thư giãn, nhưng anh cũng cảm nhận được khát vọng mãnh liệt của hắn trong việc tiến thêm một bước trong mối quan hệ, cùng những lần cố gắng kiềm chế ham muốn. Gần đây, Hà Duệ Phong không còn nhắc đến việc tiến xa hơn nữa, thậm chí các chuẩn bị cho việc đó cũng tạm ngừng, có lẽ vì sợ làm Đặng Thành Ninh cảm thấy áp lực.
Mỗi lần nhận ra Hà Duệ Phong đang cố gắng đè nén bản thân, Đặng Thành Ninh lại cảm thấy mình thật phiền phức, như thể anh không phải một người yêu tốt. Những lúc như vậy, anh lại nhớ đến lời Mạnh Hàm Hạ từng nói.
Anh hỏi Hà Duệ Phong: "Có thật là cô ấy từng yêu năm người không?"
Hà Duệ Phong ngạc nhiên, không ngờ Mạnh Hàm Hạ lại nói chuyện đó với Đặng Thành Ninh. Hắn tò mò: "Quan hệ giữa hai người thân thiết đến vậy từ khi nào thế?"
"Anh chỉ biết là nhiều, còn năm người thì anh không chắc. Đôi khi gặp nhau lâu lâu một lần, cô ấy hay nói chuyện với Lâm Kỳ về bạn trai cũ hay hiện tại, anh cũng không phân biệt được."
"Em không hiểu nổi, làm sao có thể thích hết người này đến người khác, hết lần này thất bại lại tiếp tục tìm người mới." Đặng Thành Ninh bình thản nói.
Hà Duệ Phong cảm thấy câu nói này mang ẩn ý, liền vội vã thanh minh: "Anh cũng không hiểu! Vì Mạnh Hàm Hạ không có hình mẫu lý tưởng! Cô ấy và Lâm Kỳ thích nhiều kiểu người, nào là cool ngầu, dễ thương, trưởng thành, hay trí tuệ…"
Đặng Thành Ninh khẽ liếc hắn.
"Còn anh thì có hình mẫu lý tưởng. Vì vậy, anh sẽ không thích hết người này đến người khác. Anh chỉ thích mỗi em thôi."
Đặng Thành Ninh điềm tĩnh hỏi lại: "Ý anh là, bạn trai cũ của anh cũng giống em?"
Hà Duệ Phong lắp bắp: "Không, không phải! Họ… họ không phải như em. Chỉ là… chỉ là…"
Hắn không nói nổi nữa, càng giải thích càng rối.
Đặng Thành Ninh bắt đầu cảm thấy chán ghét chính mình. Tại sao anh lại đưa câu chuyện này đi xa đến vậy? Tại sao lại làm hỏng không khí vui vẻ ban đầu?
Những lời của An San vang lên trong đầu anh: "Khi nào cậu cảm thấy tức ngực, choáng váng hay lo âu, hãy thẳng thắn nói cảm giác của mình cho bạn trai."
"Hà Duệ Phong, em…" Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng nói, "Em… cảm thấy không ổn lắm…"
Nói ra rồi, anh lập tức thấy dễ chịu hơn.
Hà Duệ Phong bước đến, lo lắng nhìn anh, ôm lấy anh và vỗ về.
Vòng tay của Hà Duệ Phong thật ấm áp.
Nhìn tổng thể, Đặng Thành Ninh đã có tiến bộ, và không hề nhỏ. An San từng nói hãy khen ngợi anh.
Cảm giác an toàn của anh đang dần được xây dựng.
Hiện tại, anh đã có thể thành thật nói ra cảm xúc của mình khi cảm thấy không thoải mái. Có lẽ thêm một thời gian nữa, anh sẽ buông bỏ sự chiếm hữu mãnh liệt và ghen tuông để trở thành một người yêu bình thường.
An San rất kinh ngạc: "Bạn trai của cậu chắc chắn là một người rất tuyệt. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh ấy đã giúp cậu xây dựng niềm tin lớn đến thế, cho cậu nhiều cảm giác an toàn đến vậy."
An San hỏi: "Cậu có thể nói cho tôi biết bạn trai cậu thường làm gì không? Hoặc là, cậu đã làm gì để có thể tiến bộ lớn như vậy?"
Đặng Thành Ninh né tránh ánh mắt, cúi đầu, im lặng.
An San như thể đã hiểu ra điều gì, cười nhẹ rồi nói: "Thôi được, có lẽ hôm nay cậu không muốn nói. Tôi sẽ chờ lần sau, hy vọng cậu có thể chia sẻ với tôi nhiều hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!