Chương 37: (Vô Đề)

"Dạo này cảm thấy thế nào?" Chuyên viên tư vấn tâm lý ngồi đối diện, mỉm cười hỏi.

Đặng Thành Ninh nhíu mày, suy nghĩ một lúc để sắp xếp câu trả lời.

Buổi sáng 10 giờ, ánh nắng vừa đủ ấm áp xuyên qua rèm voan, chiếu sáng cả căn phòng. Phòng tư vấn với tường và nội thất đều mang tông màu dịu nhẹ, tạo cảm giác thư thái, giúp người đến đây dễ thả lỏng. Dưới ánh nắng chan hòa, mọi thứ như ngập tràn hơi ấm.

Đặng Thành Ninh đã tăng số buổi tư vấn tâm lý của mình, mỗi tuần hai lần vào sáng thứ Hai và thứ Năm.

Hà Duệ Phong không biết điều này. Hắn chỉ nghĩ rằng Đặng Thành Ninh ra ngoài đi làm. Nhưng thực tế, mỗi lần rời khỏi nhà, anh đều đến phòng tư vấn tâm lý.

Sau khi trở về từ du học, không lâu sau đó, bác sĩ khuyên Đặng Thành Ninh ngừng dùng thuốc, chỉ cần định kỳ đến gặp chuyên viên tư vấn. Một thời gian sau, các buổi tư vấn cũng kết thúc khi tâm trạng của anh ổn định trong nhiều năm. Nhưng mọi thứ thay đổi kể từ khi anh gặp lại Hà Duệ Phong.

Đặng Thành Ninh cảm nhận rõ ràng sự bất ổn trong trạng thái của mình, vì vậy anh tìm đến bác sĩ lần nữa. Bác sĩ không khuyên anh quay lại dùng thuốc, chỉ đề nghị duy trì tư vấn tâm lý định kỳ và kê một số thuốc phòng ngừa, để anh sử dụng khi cần thiết.

Đặng Thành Ninh luôn hoài nghi rằng thứ thuốc đó chẳng qua là một dạng thuốc an thần nhẹ, giống như một liệu pháp tâm lý nhiều hơn.

Dù là gì đi nữa, bình thuốc ấy suýt nữa đã trở thành một cứu cánh. Nhưng hiện tại, nó đã bị Hà Duệ Phong phát hiện và tò mò tìm hiểu đủ kiểu, cuối cùng không thấy có gì đặc biệt.

Từ lần trước khi suýt mất kiểm soát trước mặt Hà Duệ Phong, Đặng Thành Ninh quyết định nhờ bác sĩ giới thiệu chuyên viên tư vấn đáng tin cậy, tăng cường số buổi gặp gỡ lên hai lần mỗi tuần.

"Gần đây, đôi lúc tôi cảm thấy ổn, nhưng cũng có lúc không được tốt lắm." Đặng Thành Ninh trả lời, ngập ngừng rồi nói tiếp:

"Nhưng tôi nghĩ, chắc chúng tôi sẽ cố gắng được đến mùa đông."

Thật tuyệt.

Chuyên viên tư vấn cười khích lệ.

"Lần đầu tiên cậu nhắc đến bạn trai, cậu từng nghĩ rằng hai người sẽ sớm chia tay. Nhưng hết lần này đến lần khác, nhận thức của cậu về mối quan hệ ấy lại trở nên lạc quan hơn từng chút một. Đó chính là một tiến bộ đáng kể."

"Nhưng tôi… vẫn rất để tâm đến những chuyện trước đây. Tôi vẫn không kìm được mà hỏi anh ấy những câu rất khó chịu. Tôi lo lắng rằng sẽ đến lúc anh ấy không chịu nổi nữa. Không, thực ra ngay lúc này, tôi nghĩ anh ấy cũng đã không thích những câu hỏi đó rồi.

Chỉ là cảm xúc tiêu cực chưa tích tụ đủ. Nhưng đến một lúc nào đó, khi mọi thứ vượt quá giới hạn…

"Đặng Thành Ninh bất chợt dừng lại, không nói tiếp. Chuyên viên tư vấn, cô An San, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi với vẻ điềm tĩnh và dịu dàng. Cô khéo léo khuyên nhủ anh, rồi cuối cùng hỏi:"Bạn trai cậu có biết cậu đang tham gia các buổi tư vấn tâm lý không?

"Đặng Thành Ninh lắc đầu."Cậu không định nói cho anh ấy biết sao?

"Đặng Thành Ninh khẽ gật đầu. An San hỏi:"Cậu nghĩ anh ấy biết chuyện này thì sẽ để tâm sao?

"Đặng Thành Ninh lại lắc đầu, trầm giọng đáp:"Nếu anh ấy biết… chắc chắn sẽ đi cùng tôi.

"An San mỉm cười nhẹ nhàng:"Tôi rất ủng hộ việc bạn trai cậu đến đây. Dĩ nhiên, tôi sẽ không trực tiếp tư vấn tâm lý cho anh ấy, cũng sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cậu.

Tôi chỉ muốn cùng anh ấy trao đổi ngắn gọn, giúp anh ấy hiểu rõ lo âu thường có những biểu hiện như thế nào, và cách tốt nhất để người thân cận chung sống với người gặp vấn đề này.

"Đặng Thành Ninh vẫn lắc đầu, quả quyết:"Không, tôi không muốn anh ấy đến đây.Đặng tiên sinh, sự lo lắng của cậu chủ yếu đến từ việc cậu không chắc chắn về mối quan hệ thân mật giữa mình và bạn trai. Nhưng qua cách cậu miêu tả, tôi nghĩ anh ấy là một người bạn trai tốt, rất thấu hiểu và tôn trọng cậu. Dĩ nhiên, tôi sẽ không ép buộc cậu phải dẫn anh ấy đến đây.

Nhưng tôi muốn giao cho cậu một nhiệm vụ nhỏ. Cậu có thể hoàn thành trong thời gian bao lâu cũng được. Nhiệm vụ này rất đơn giản: lần tới, khi cậu cảm thấy lo âu bùng phát, tức ngực, đầu óc quay cuồng, hãy thành thật và thẳng thắn chia sẻ cảm giác của mình với bạn trai.

"An San dịu dàng nhìn Đặng Thành Ninh."Cậu không cần phải diễn đạt phức tạp. Chỉ cần nói với anh ấy rằng, Em không cảm thấy ổn lắm, hoặc Em đang thấy không thoải mái.

"Đặng Thành Ninh không chắc liệu mình có thể làm được điều đó hay không, nhưng anh vẫn khẽ gật đầu. Kết thúc buổi tư vấn, An San khen ngợi anh:"Cậu có tinh thần tích cực rất cao. Tôi có thể cảm nhận được quyết tâm của cậu trong việc đối mặt và giải quyết vấn đề lo âu."

Rời khỏi phòng tư vấn, Đặng Thành Ninh suy nghĩ về lời khen ngợi ấy. Anh cảm thấy quyết tâm của mình lúc này mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nếu việc đối mặt với những cảm xúc tiêu cực thực sự có thể giúp ích, anh muốn thử thay đổi.

Sau vài ngày bình tâm, Đặng Thành Ninh quyết định bàn bạc với Hà Duệ Phong về việc tổ chức một bữa ăn cùng nhóm bạn của hắn để hoàn thành buổi tụ họp còn dang dở lần trước.

Như anh dự đoán, Hà Duệ Phong ban đầu từ chối:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!