Chương 32: (Vô Đề)

Hà Duệ Phong lần đầu tiên cảm thấy tinh thần mỏi mệt đến mức chẳng muốn ra ngoài. Chủ nhật, trời đẹp, nhưng hắn và Đặng Thành Ninh lại ở nhà cả ngày.

Hà Duệ Phong nói, đây là thời gian thẳng thắn và thành thật, muốn hỏi gì cũng được.

"Tại sao anh chia tay người yêu cũ rồi, cho tới giờ vẫn không yêu thêm ai nữa? Có phải là vì…" Đặng Thành Ninh ngập ngừng. Trên gương mặt, biểu cảm như thể câu hỏi này đã luẩn quẩn trong đầu từ lâu, hôm nay mới có cơ hội thốt ra.

Nhưng anh cũng nhận ra mình có chút vượt giới hạn, do dự không biết có nên hỏi tiếp hay không.

Hỏi đi. Hà Duệ Phong đáp, cảm xúc bình ổn đến mức chính hắn cũng thấy bất ngờ.

Trong đầu hắn vang lên một câu: Khống chế tốt cảm xúc là quan trọng nhất.

Ngày đầu tiên đi làm, thầy Trương đã nói như vậy với hắn. Đó là người thầy già mà trường phân công dẫn dắt Hà Duệ Phong, tổ trưởng tổ thể dục, với ba mươi năm kinh nghiệm đứng lớp, tựa như cuốn sách chỉ dẫn giáo dục sống động.

"Ở tiểu học, điều quan trọng nhất là tổ chức và quản lý lớp học. Chỉ cần lơ là một chút, lũ trẻ sẽ như đàn kiến phá tổ, náo loạn đến mức có thể lật tung cả khu dạy học. Vì vậy, em nhất định phải tổ chức chúng thật tốt, giữ chúng tập trung vào em.

Sẽ luôn có vài đứa hiếu động, nghịch ngợm, không nghe lời. Em bắt chúng chạy bộ, có đứa chạy quá đà, ra sân chơi đất, hái lá cây, đi tiểu bậy… đủ thứ chuyện.

Lúc đó, điều quan trọng nhất là gì?

"Hà Duệ Phong suy nghĩ vài giây, trả lời:"Lập quy tắc, chỉnh đốn kỷ luật.

"Thầy Trương lắc đầu, đưa ngón trỏ chạm vào ngực mình, nói bằng giọng đầy nghiêm nghị:"Không phải, mà là — đừng nổi giận.

Đừng tức giận, đừng kích động, đừng hoảng loạn hay mất kiểm soát.Cảm xúc mà mất khống chế, học sinh sẽ lập tức nhận ra, rồi nghi ngờ năng lực của em. Chỉ cần em giữ được bình tĩnh, lớp học tự nhiên sẽ yên ổn.

"Qua thời gian, với công việc hàng ngày, vốn dĩ tính cách Hà Duệ Phong đã ôn hòa, nay càng được tôi luyện. Sự bình tĩnh của hắn ngày một vững vàng đến mức mẹ hắn từng trêu:"Có phải vì độc thân quá lâu nên tâm trạng như cục đá không?Có phải vì anh vẫn không quên được người cũ?

Thật sự rất để tâm sao? Vì thấy đau lòng à?

"Đặng Thành Ninh cuối cùng cũng hỏi. Hà Duệ Phong sắp xếp câu chữ hồi lâu, rồi cẩn thận trả lời:"Không hẳn, chủ yếu là vì anh nhận ra rằng muốn xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc, hướng tới cả đời, với một người đồng giới, không phải chuyện dễ dàng. Nó không phải cứ muốn là làm được.Vậy nghĩa là anh đã tổn thương sâu sắc.

"Đặng Thành Ninh buồn bã nói, ánh mắt đầy trăn trở. Hà Duệ Phong vội lắc đầu:"Không phải tổn thương, nếu nói chính xác thì đó là sự thất vọng và phẫn nộ. Cậu ấy chia tay với lý do mình là song tính, muốn về quê sống yên ổn, không muốn làm gia đình tức giận, cũng chẳng muốn thách thức quan niệm xã hội.Cậu ta thật sự nói thế với anh?

"Đặng Thành Ninh giận dữ, ánh mắt ánh lên tia bất bình. Hà Duệ Phong gật đầu:"Cậu ấy không phải song tính, anh biết rõ. Chỉ là bịa ra cái cớ thôi. Cậu ấy vừa thi đậu công chức, không muốn từ bỏ.

"Đặng Thành Ninh khịt mũi đầy khinh thường:"Đại khái vì với cậu ta, kiếm được công việc ổn định khó hơn tìm người yêu.

"Nhìn gương mặt Đặng Thành Ninh, bộ dạng như muốn trợn mắt lên đến nơi, Hà Duệ Phong bất giác thấy mới mẻ. Trong lòng hắn, cảm giác đáng yêu bỗng trỗi dậy không ngờ. Không ngờ Đặng Thành Ninh còn tiếp tục truy vấn:"Anh không nghĩ tới chuyện đi theo cậu ta về quê sao? Đại học chưa kịp ở bên nhau bao lâu, tốt nghiệp lại chia tay.

Mới mấy tháng, anh… anh đã dẫn cậu ta ra mắt ba mẹ và bạn bè… Chắc chắn là anh rất thích cậu ta.

"Nói xong, Đặng Thành Ninh quay đầu đi. Hà Duệ Phong chỉ thấy được khóe mắt đỏ hoe của anh. Cuối cùng cũng hỏi rồi. Hà Duệ Phong cảm giác như quả bom trên đầu mình đã nổ tung, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn."Cậu ấy  là người rất căng thẳng, áp lực lớn và rất sợ ánh mắt người khác. Anh dẫn cậu ấy ra mắt bạn bè, gặp cha mẹ, là để nói với cậu ấy rằng những người xung quanh anh đều rất thoáng và cởi mở. Nhưng không ngờ chuyện đó lại dọa cậu ấy sợ. Không lâu sau, cậu ấy chủ động đề nghị chia tay rồi về quê.

Đoạn tình cảm này, anh đã thật lòng bắt đầu, nhưng kết thúc lại quá qua loa, chẳng đẹp đẽ gì. Cậu ấy từng theo đuổi anh nửa năm, lúc đầu như thể rất thích anh, nhưng cuối cùng lại vội vã rời đi như chạy trốn, sợ anh dây dưa.

Cho nên anh không còn gì để lưu luyến với đoạn tình cảm này."

Đặng Thành Ninh nghe xong, mặt không chút cảm xúc.

Vẫn còn một số chuyện mất mặt mà Hà Duệ Phong không kể ra. Lúc mới yêu, anh và bạn trai cũ từng thảo luận chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ như thế nào. Khi ấy, cả hai đồng ý sẽ cùng ở lại thành phố này tìm việc. Đến lúc ghi danh, bạn trai cũ lại nói muốn ở lại thành phố này.

Hà Duệ Phong cũng đăng ký vị trí trong thành phố. Nhưng kết quả cuối cùng, hóa ra cậu ta đã lén đăng ký về quê, lấy lý do là ở quê ít cạnh tranh hơn. Thực ra, từ đầu cậu ta đã không có ý định ở bên Hà Duệ Phong lâu dài.

Đối với cậu ta, tình yêu đại học chỉ là một cuộc chơi mà thôi.

"Nếu cậu ta là người chân thành, nguyện ý cùng anh đi hết đời, thì có phải bây giờ anh vẫn còn ở bên cậu ta, chẳng bao giờ chia tay không?" Đặng Thành Ninh lại hỏi.

Câu hỏi giả định này thật quá khó trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!