"Bởi vì lúc đó anh đang yêu Mạnh Hàm Hạ."
Hà Duệ Phong cứng họng, không thể nói nổi một câu. Một quyết định tùy tiện năm nào, một hành động vô ý lại như chiếc boomerang, giờ đây quay ngược lại, đánh thẳng vào hắn, đau đến khó chịu.
Anh…
Hắn nghĩ mãi, phát hiện ngoài việc thừa nhận đó chỉ là đóng kịch, hắn chẳng biết biện minh thế nào. Vì sao hắn lại đồng ý làm bạn trai giả của Mạnh Hàm Hạ? Chính vì hắn cho rằng giữa hắn và Đặng Thành Ninh sẽ không bao giờ có khả năng. Nếu không có Mạnh Hàm Hạ, hắn cũng chẳng dám ngỏ lời.
Làm sao Đặng Thành Ninh lại có thể thích hắn từ mười ba năm trước được?
Nhưng bây giờ Hà Duệ Phong đã hiểu. Từ lần gặp nhau qua buổi xem mắt, rồi đến mỗi buổi hẹn giả, những cảm giác mà Đặng Thành Ninh truyền đến, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.
Hóa ra, từ tận mười ba năm trước, tình cảm đó đã luôn tồn tại.
Nếu… Hà Duệ Phong khó nhọc mở lời,
"Nếu khi đó anh không giả làm bạn trai Mạnh Hàm Hạ, em sẽ thẳng thắn với anh sao?"
Chỉ vừa hỏi xong, Hà Duệ Phong đã cảm thấy tim mình thắt lại, không sao thở nổi.
… Em không biết. Đặng Thành Ninh tái nhợt, gương mặt trắng bệch như sứ, nhìn mong manh tựa như sắp ngất,
"Nhưng mỗi ngày em đều mong anh sẽ liên lạc với em. Em muốn làm quen với anh, muốn làm bạn với anh. Anh có biết lần đó, khi anh nhắn tin hẹn em đến quán cà phê gặp mặt, em đã vui như thế nào không?"
Hà Duệ Phong đờ người ra.
"Đó là lần cuối cùng anh nhắn tin cho em trên WeChat." Đặng Thành Ninh nói với giọng điệu bình thản đến lạ.
"Làm sao anh có thể thích em được?"
Hà Duệ Phong không tài nào hình dung được, làm sao Đặng Thành Ninh có thể giữ tất cả những cảm xúc đó trong lòng suốt mười ba năm dài.
"Em thật sự thích anh. Nhưng khi đó em chỉ là một đứa ngốc nghếch, yêu thích anh một cách mơ hồ, ngây ngô. Em không dám thừa nhận, không dám nói với ai, thậm chí còn cảm thấy mình không xứng đáng thích anh. Nếu nói ra chỉ sợ sẽ trở thành trò cười…" Đặng Thành Ninh hít một hơi, rồi nhìn thẳng Hà Duệ Phong.
"Anh không biết đâu, Duệ Phong. Anh thực sự không biết đâu…"
Hà Duệ Phong quýnh lên, bối rối như bị trói chặt lưỡi. Hắn vốn đã không giỏi ăn nói, mà giờ đây lại càng vụng về, rối rắm.
"Khi đó anh thích em, giống như thích một nhân vật trong truyện tranh. Đó là một thứ tình cảm thuần túy, chẳng nghĩ đến điều gì khác. Anh không có lý do gì để liên lạc với em, cũng chẳng đủ dũng khí để làm thế.
Có lẽ… có lẽ thời gian trôi qua lâu rồi, đến tận khi vào đại học, anh nhìn thấy người khác yêu đương, có người theo đuổi anh, anh không thích nên đã từ chối. Nhưng mỗi khi người ta hỏi anh thích kiểu người nào, lần nào anh cũng nhớ đến em.
Chỉ đến khi đó anh mới hiểu ra… Anh thích em, thật sự rất thích em. Nhưng em tựa như một giấc mộng, anh làm sao dám nghĩ rằng mình có thể ở bên em?
Chừng ấy năm không liên lạc, không gặp gỡ, lại thêm em đi du học…
"Đặng Thành Ninh nhìn hắn, ánh mắt đầy uất ức:"Anh có WeChat của em, chỉ cần anh nhắn một tin thôi, em nhất định sẽ trả lời anh. Anh không biết sao?
Anh thực sự không biết sao?
"Hà Duệ Phong khẽ đặt một nụ hôn lên trán Đặng Thành Ninh, giọng nói như một tiếng thở dài nỉ non:"Anh không biết… Làm sao anh có thể biết được…Nhưng anh lại yêu đương.
"Đặng Thành Ninh đẩy hắn ra, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ. Hà Duệ Phong gật đầu, thừa nhận:"Đúng vậy, anh đã từng yêu đương.
"Đặng Thành Ninh bình tĩnh nhìn hắn, nhưng giọng nói đã bắt đầu run rẩy:"Anh không có gì muốn giải thích sao?
"Hà Duệ Phong im lặng một lúc, rồi nói:"Anh không giải thích được. Có lẽ anh hơi đê tiện. Ngay từ đầu anh cảm thấy… cậu ta và em có chút giống nhau, kiểu như cùng một dạng người.
Lúc đó anh nghĩ chắc anh thích loại hình này, có thể thử xem sao.Cậu ta?! Cậu ta giống em sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!