Quá trình trị liệu tâm lý dài lâu, buồn tẻ và nhàm chán. Nói chuyện, làm bảng trắc nghiệm, kiểm tra, uống thuốc, cứ lặp đi lặp lại mãi – tất cả đều rất nhàm chán. Mỗi tuần, Đặng Thành Ninh đều xin nghỉ vào buổi trưa để đi gặp bác sĩ tâm lý. Cậu là một học sinh gương mẫu, nên hai lần đầu xin nghỉ, thầy giáo không hỏi gì nhiều. Nhưng đến lần thứ ba, thầy gọi điện về cho gia đình, thế là chuyện Đặng Thành Ninh đang điều trị tâm lý bị bại lộ.
Ngay từ đầu, cậu đã biết không thể giấu được. Mỗi tuần đều xin nghỉ, thêm nữa chi phí trị liệu cũng không nhỏ, sớm muộn gì mẹ cậu cũng sẽ phát hiện. Quả nhiên, mẹ cậu khóc lóc hỏi cậu lý do, nước mắt của bà khiến cậu thấy phiền, nên cậu chẳng buồn giấu nữa, nói hết sự thật. Sau đó là thêm nhiều nước mắt hơn, thêm những câu hỏi dồn dập, truy vấn vì sao cậu lại mắc bệnh trầm cảm.
Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Nhà bọn họ như thế này, không đủ rõ rồi à?
Bị hỏi đến phát bực, Đặng Thành Ninh nói thẳng: "Mẹ có thể im lặng một giây được không?"
Mẹ cậu lặng người, cố gắng kìm nước mắt, làm bộ như không có gì, rồi chúc cậu ngủ ngon. Bà rời khỏi phòng, nhưng ngay sau đó, tiếng khóc nghẹn ngào từ ngoài cửa vọng lại, rồi dần dần xa đi. Đặng Thành Ninh biết mẹ đã bị tổn thương, nhưng cậu không còn đủ sức để quan tâm. Việc kiên trì uống thuốc, tham gia trị liệu tâm lý đã lấy hết sức lực của cậu.
Mỗi ngày, cậu đều nghĩ: hay là dừng lại, không trị liệu nữa, bỏ cuộc thôi. Dù sao thì trị liệu tâm lý cũng chỉ là nói đi nói lại. Nhưng mỗi lần đến trường, nhìn thấy Hà Duệ Phong, cậu lại tự nhủ: cố gắng thêm chút nữa. Biết đâu, trị liệu tâm lý sẽ có tác dụng? Biết đâu khi cảm xúc ổn định hơn, cậu có thể đến gần Hà Duệ Phong, bắt chuyện với hắn, thử làm bạn với hắn.
Mỗi lần như thế, cậu lại lấy điện thoại ra, lướt qua trang cá nhân của Hà Duệ Phong.
Hà Duệ Phong không đăng bài thường xuyên, có khi một hai tuần mới có một bài, thường là về cuộc sống thường ngày, mấy trò đùa với bạn bè, kỷ lục game mới đạt được, hay những lời than phiền về lịch tập luyện thể thao mệt mỏi. Nhưng nếu có sự kiện thể thao, như giải NBA hay trận bóng rổ cấp trường, tần suất đăng bài của hắn sẽ tăng vọt. Còn có những lúc hắn mua được món đồ sưu tầm từ bộ phim yêu thích, hoặc khi phim điện ảnh ra mắt, Hà Duệ Phong sẽ vui mừng ra mặt, một ngày có khi đăng vài bài.
Niềm vui của Hà Duệ Phong dường như khác hẳn mọi người, ngay cả qua màn hình cũng có thể lan tỏa, khiến Đặng Thành Ninh cũng cảm nhận được chút vui vẻ.
Cậu bắt đầu tìm hiểu về những bộ phim Hà Duệ Phong thích, thử mua các món đồ sưu tầm từ đó, đặt chúng cẩn thận trên bàn học.
Những lúc mẹ khóc nức nở, lúc phải uống thuốc hay khi nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, Đặng Thành Ninh lại nhìn những mô hình cậu hùng vũ trụ trên bàn. Chúng như đang ra dấu, nhắn nhủ cậu rằng: "Vũ trụ rộng lớn, những ngôi sao vẫn lấp lánh, không có điều gì là không thể vượt qua. Hãy dũng cảm lên, chàng trai trẻ."
Sau sự kiện tỏ tình đầy thất vọng vào kỳ nghỉ hè, Đặng Thành Ninh cảm nhận một nỗi đau dai dẳng, không chút hy vọng. Lý trí bảo cậu nên từ bỏ, nhưng cậu vẫn lưu lại toàn bộ bài đăng của Hà Duệ Phong, sao lưu cẩn thận để có thể xem lại bất cứ lúc nào. Cậu còn mua thêm nhiều mô hình cậu hùng, xem đi xem lại loạt phim về những người bảo vệ vũ trụ, tìm đọc các bài phân tích phim, nghiên cứu cốt truyện.
Thế nhưng, sau khi khai giảng, mỗi lần từ xa nhìn thấy Hà Duệ Phong cùng bạn bè, trong nỗi đau âm ỉ ấy, Đặng Thành Ninh vẫn cảm nhận được một chút niềm vui.
Cậu bắt đầu tự hỏi: "Mình có phải đã hết thuốc chữa rồi không?" Đồng thời, cậu cũng tò mò muốn biết, liệu tình cảm này có thể kéo dài bao lâu.
Năm cuối cấp trôi qua rất nhanh. Ngoài việc học và nghĩ về Hà Duệ Phong, Đặng Thành Ninh không nhớ thêm điều gì khác. Thế nhưng, bệnh trầm cảm của cậu dần dần có dấu hiệu cải thiện. Bác sĩ giảm liều thuốc và động viên cậu tiếp tục kiên trì.
Hạ Duệ Phong không liên lạc lại với cậu.
Đặng Thành Ninh cũng không cảm thấy kỳ lạ. Sau buổi hôm ấy từ tiệm cà phê bước ra, biểu cảm của cậu chắc chắn rất khó coi, không hề dễ gần. Sau đó, ngẫm lại, có lẽ Hạ Duệ Phong đã nói rất nhiều điều với cậu, nhưng cậu chẳng nghe lọt tai câu nào, chỉ một lòng muốn rời khỏi. Biểu hiện bên ngoài, đại khái là một bộ dạng quái gở, không dễ tiếp cận.
Thực ra, cậu và Hạ Duệ Phong vốn không phải bạn bè, không liên lạc cũng chẳng có gì lạ.
Cả học kỳ, cậu và Hạ Duệ Phong chỉ nói chuyện đúng một lần.
Hôm ấy là vào một buổi chiều cuối hạ, trường tổ chức một buổi họp cho những học sinh xuất sắc nhất niên cấp tại giảng đường dạng bậc thang. Nội dung xoay quanh việc động viên họ đặt mục tiêu cao hơn, giúp trường đạt thêm thành tích rực rỡ. Khi tan họp, Đặng Thành Ninh bị giáo viên giữ lại, trò chuyện riêng một chút. Đến lúc cậu ra ngoài, sân trường đã vắng lặng, gần như không còn ai.
Cậu đứng lặng một hồi dưới chân giảng đường.
Nhìn đường chạy lát gạch đỏ, nhìn khoảng sân rộng phía dưới, nhìn những cây ngô đồng cao lớn đang dần ngả vàng. Nhìn tòa giảng đường cổ kính với những lớp sơn tường đã bong tróc.
Cậu chậm rãi bước đi.
Giờ luyện tập thể dục đã kết thúc từ lâu, các học sinh chuyên thể thao đều đã về nhà, văn phòng cũng đã khóa cửa.
Dẫm lên mặt đường nhựa, Đặng Thành Ninh nghĩ tới việc Hạ Duệ Phong từng khổ luyện tại đây, không biết trong đầu cậu ấy khi ấy nghĩ gì, hay thực ra chẳng nghĩ gì cả.
Khi băng qua con đường nhỏ trong rừng cây, cậu bất chợt phát hiện dưới một tán cây, trên ghế đá, có người đang nằm ngủ. Trên mặt người đó còn đặt một tờ bài thi.
Cậu nhìn một chút liền nhận ra, đó là Hạ Duệ Phong.
Cậu đã quan sát người này quá lâu, quen thuộc tới mức chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay dáng người ấy.
Đặng Thành Ninh theo bản năng dừng bước, lưỡng lự nhìn một lúc, nhận ra Hạ Duệ Phong thực sự đang ngủ. Lúc này đã khá muộn, cổng trường sắp khóa.
"Hạ Duệ Phong?" Cậu tiến tới gần, khẽ gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!