Chương 20: (Vô Đề)

Xong việc, Hà Duệ Phong cảm thấy chính mình gan thật lớn.

Nếu lúc đó lỡ làm dơ bộ sofa cực kỳ sang trọng trong phòng khách của Đặng Thành Ninh, không biết anh sẽ xấu hổ đến mức nào, mà có khi còn giận nữa.

Về đến nhà nghĩ lại, hắn cảm thấy thật sự hối hận.

Hai ngày liền, cứ như cầm thú, chẳng nói với nhau được câu nào, vậy mà hôm nay còn dám cởi quần anh.

Cuối cùng, Đặng Thành Ninh rúc vào sofa, nhắm chặt mắt, không dám nhìn hắn.

Hà Duệ Phong thấy anh đáng yêu không chịu được, liền bế ngang anh lên, đưa vào phòng ngủ để thay quần áo. Trên đường đi, hắn cố ý để mình chạm vào Đặng Thành Ninh.

Mỗi lần bị chạm nhẹ, anh lại run lên.

Đến phòng ngủ, Hà Duệ Phong đặt Đặng Thành Ninh xuống, không nhịn được lại ôm hôn anh một lúc rồi mới buông ra, nói:

"Thật xin lỗi cục cưng, em thay đồ đi, anh về trước."

Nghe Hà Duệ Phong nói muốn đi, Đặng Thành Ninh mới mở mắt.

Khóe mắt anh đỏ ửng, dáng vẻ như vừa bị bắt nạt, lại đáng thương nhìn hắn, ánh mắt như đang cầu xin hắn đừng đi.

Hà Duệ Phong bị ánh mắt ấy làm trái tim vừa mềm vừa tê.

Hắn cúi xuống ôm lấy Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo hắn, giọng khàn khàn nói:

"Anh như thế này thì làm sao ra ngoài được…"

Hà Duệ Phong xoa đầu anh, thành thật trả lời:

"Em cứ ở đây đợi, anh ra ngoài phòng khách bình tĩnh chút. Không thể cứ ôm em mãi, càng ôm anh càng không kiềm chế nổi."

Nói xong, Hà Duệ Phong định bước đi.

Nhưng Đặng Thành Ninh không chịu buông tay, anh nắm lấy vạt áo hắn, chậm rãi đưa bàn tay trắng nõn định sửa lại áo cho hắn.

Hà Duệ Phong lùi một bước, kéo ra khoảng cách.

Hắn cầm tay anh, cúi xuống hôn vào lòng bàn tay, cười bảo:

"Không được đâu, cục cưng. Anh sợ sẽ làm em mệt, thật sự không kiểm soát nổi mình."

Đặng Thành Ninh ngơ ngác nhìn hắn.

Ánh mắt đó khiến Hà Duệ Phong suýt nữa không bước đi nổi. Nhưng cuối cùng, một chút lý trí còn sót lại kéo hắn trở về: đêm khuya thế này, không chuẩn bị gì cả, ngày mai còn phải đi làm…

Hắn ra phòng khách, ngồi một lúc lâu.

Lợi dụng màn đêm đen kịt, mặc chiếc áo đã lấm bẩn, hắn lén dắt xe đạp về nhà.

Vừa về đến nhà, hắn đã bắt đầu nhớ người yêu.

[Gia Bối: Về đến nhà rồi.]

[DCN: Ừm.]

[Gia Bối: Nhớ em.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!