Chương 17: (Vô Đề)

Sáng sớm 5 giờ, Hạ Duệ Phong tỉnh dậy, tỉnh táo đến mức đáng kinh ngạc.

Hắn nằm trên giường, nghi ngờ không biết có phải mình đã mơ không. Để xác nhận, hắn cầm lấy điện thoại. Tin nhắn tối qua hiện lên rõ mồn một, hắn giống như kẻ điên, đã gửi mười mấy tin nhắn cho Đặng Thành Ninh, yêu cầu anh suy nghĩ một chút về lời tỏ tình.

Đáp lại, Đặng Thành Ninh chỉ nhắn vỏn vẹn một câu:

"Tôi không biết, thật sự không biết."

Hạ Duệ Phong lại tiếp tục.

[ Gia Bối: Không sao đâu. ]

[ Gia Bối: Chỉ cần cậu không tránh tôi. ]

[ Gia Bối: Ngủ đi, có gì ngày mai nói tiếp. ]

Tối qua, phản ứng của Đặng Thành Ninh làm hắn bối rối: không nói được một lời, chỉ biết lắc đầu liên tục. Nếu đổi lại là người khác, hành động này chắc chắn sẽ bị xem như lời từ chối. Nhưng Hạ Duệ Phong thì không giống người thường.

Hắn chỉ thấy trong ánh mắt né tránh của Đặng Thành Ninh sự bối rối ngại ngùng, khuôn mặt đỏ bừng, cùng dáng vẻ luống cuống đáng thương.

Cuối cùng, Đặng Thành Ninh chạy thẳng về nhà, không để lại một lời nào.

Hồi tưởng lại, Hạ Duệ Phong nhớ tới những lần từ chối kinh điển của Đặng Thành Ninh hồi cấp ba. Có lần, anh đứng ở cửa lớp, đối diện với người đưa thư tình, chỉ im lặng không nhận.

Lần khác, anh thẳng thừng nói với người tỏ tình trước cổng trường:

"Tôi phải về nhà, cậu chắn đường tôi rồi."

Tuyệt nhất là khi đối mặt với một học trưởng đoạt giải nhất kỳ thi tỉnh môn Vật lý, Đặng Thành Ninh bình tĩnh đáp:

"Thay vì nghĩ tới chuyện yêu đương, chẳng bằng nghĩ làm sao để thắng giải quốc gia lần tới."

Câu nói ấy suýt nữa làm học trưởng tức đến ngất xỉu.

Vậy nên, im lặng có phải từ chối không? Hạ Duệ Phong tự tin: Không.

Hắn chắc chắn khả năng thành công của mình phải lên đến 90%.

Tối qua trở về, vì quá hưng phấn, hắn quên cả kéo rèm cửa. Ánh mặt trời mờ mờ chiếu qua lớp rèm nửa khép, tràn vào phòng. Hạ Duệ Phong nằm trên giường, nhớ lại mọi chuyện đêm qua, hưng phấn đến mức đấm vào không khí mấy chục cú, rồi bật dậy khỏi giường.

Cảm giác tràn đầy năng lượng, hắn nhanh chóng rửa mặt, thay giày thể thao, rồi chạy thẳng đến khu nhà Đặng Thành Ninh.

Trời chưa sáng hẳn, hắn đứng dưới lầu nhà Đặng Thành Ninh, ngây ngô nhìn lên, nụ cười không tự chủ xuất hiện trên môi. Một lúc sau, hắn lại chạy bộ về nhà mình. Cứ thế, chạy qua chạy lại nửa tiếng, như một kẻ cuồng theo dõi.

Khi về nhà, hắn tắm rửa, rồi chuẩn bị bữa sáng.

Hắn tự ép sữa đậu nành, làm bánh rán, trứng gà kèm rau củ. Ăn xong bữa sáng, hắn nhìn đồng hồ—vẫn chưa tới 7 giờ sáng.

Cầm lấy điện thoại, hắn nhắn:

[ Gia Bối:

Cậu dậy chưa? ]

[ Gia Bối: Để tôi mang bữa sáng qua cho cậu, sữa đậu nành với bánh rán, được không? Hay cậu muốn ăn món khác? Tôi đi mua.]

Gửi tin nhắn xong, Hạ Duệ Phong chăm chú nhìn màn hình điện thoại, thấy biểu tượng gõ phím của đối phương hiện lên chỉ trong giây lát rồi biến mất. Mấy phút sau vẫn không có tin nhắn hồi đáp, hắn sốt ruột bèn hành động ngay.

Hắn tìm một bình giữ nhiệt và hộp đựng cơm, cẩn thận bỏ sữa đậu nành và bánh rán vào. Lục tung ngăn kéo, lật cả tủ bếp để tìm một chiếc túi xinh xắn, nhưng không thấy đâu. Cuối cùng, hắn đành dùng túi nilon của siêu thị để gói đồ ăn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!