Chương 14: (Vô Đề)

Mặc dù Đặng Thành Ninh không đem chuyện Trương Vinh Á đến mách với mẹ, nhưng cú sốc mà mẹ cậu phải chịu cũng đã quá đủ lớn.

Ở độ tuổi này, thế mà vẫn có thể bị lừa như thế.

Người giới thiệu Trương Vinh Á, hóa ra chỉ là một kẻ chuyên xu nịnh và a dua trong giới nhà giàu. Một người như thế, làm sao có thể giới thiệu được người tử tế? Sau này, khi mấy người thân biết chuyện, họ tụ lại bàn tán, còn buông lời chê bai Triệu Uyển Di vài câu.

Vốn dĩ Triệu Uyển Di đã rất đau lòng, giờ lại thêm sự chế giễu từ họ hàng, cộng với thất bại trong việc quản lý công ty, khiến tình trạng lo âu của bà ngày càng trầm trọng.

Năm đó, Triệu Uyển Di thật sự không thể chống đỡ thêm được nữa. Sau khi bàn bạc với Đặng Thành Ninh, cuối cùng bà quyết định chuyển nhượng quyền quản lý, bán đi những tài sản không thể quản lý nổi. Nhờ phần cổ tức từ công ty, bất động sản và lãi suất ngân hàng, họ vẫn có thể duy trì một cuộc sống đầy đủ.

Triệu Uyển Di lo sợ rằng nếu bà tiếp tục quản lý, ngay cả số tài sản ít ỏi này cũng không còn giữ được.

Không thể bảo vệ được cơ nghiệp mà chồng để lại, Triệu Uyển Di tự trách bản thân rất nhiều, ngày ngày chìm trong nước mắt.

Không khí trong nhà lúc nào cũng căng thẳng, nặng nề. Đặng Thành Ninh muốn trò chuyện với mẹ để giúp bà nguôi ngoai, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Sau khi chuyển nhượng quyền quản lý, Triệu Uyển Di không còn đến công ty làm việc, chỉ ngồi nhà nhận cổ tức.

Cuộc sống của bà càng ngày càng buồn tẻ, dồn hết sự chú ý vào mọi thứ liên quan đến Đặng Thành Ninh.

Mỗi bữa cơm, cậu đều phải ăn theo thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng đã chuẩn bị. Khi đến trường, cậu bắt buộc phải mang theo bữa phụ. Nếu ăn ít hơn, ăn thừa hay không ăn, bà đều truy ra lý do.

Mỗi ngày sau khi cậu về nhà, bà sẽ hỏi ngay hôm nay thế nào, có chơi với bạn học không, phải trò chuyện với bạn nhiều hơn để cải thiện mối quan hệ.

Nếu vừa lúc có kết quả bài kiểm tra, bà sẽ cầm bài thi ra hỏi cậu vì sao lại làm sai câu này, là do sơ ý hay không hiểu, có cần mời gia sư không…

Đặng Thành Ninh không thể phản kháng, bởi vì cậu biết rõ mẹ không cố ý làm khó cậu, mà là tâm lý của bà đã có vấn đề. Bà đã bắt đầu uống thuốc và định kỳ gặp bác sĩ tâm lý, vậy cậu còn có thể làm gì được nữa?

Nếu phải dùng thời tiết để hình dung, thì gia đình cậu giống như đang bước vào mùa mưa kéo dài triền miên, dường như chẳng bao giờ thấy được ngày tạnh.

Đối với Đặng Thành Ninh, trường học lại trở thành nơi giúp cậu thở phào. Ở đó, cậu có thể lén bỏ bữa phụ mà không lo mẹ biết, có thể ăn cơm trưa qua loa vài miếng, có thể im lặng suốt cả ngày không nói chuyện với bạn học, thậm chí có thể giấu bài thi điểm thấp trong ngăn kéo mà không cần mang về nhà.

Quan trọng nhất, ở đó cậu có thể nhìn thấy Hà Duệ Phong.

Dẫu rằng không phải ngày nào cậu cũng được gặp hắn.

Từ khi nhà Đặng Thành Ninh thuê tài xế mới để đưa đón cậu đi học, Hà Duệ Phong không còn cố ý đợi cậu nữa. Trừ buổi chiều thứ Tư và thứ Sáu khi có lớp ở tầng trên quảng trường Thành Đô, nơi cậu thường cố tình nấn ná đợi giáo viên thể dục thổi còi tập hợp, còn lại rất hiếm khi tan học xong mà cậu có thể gặp được Hà Duệ Phong.

Hóa ra, muốn đi cùng nhau một đoạn đường cũng khó đến vậy.

Nhưng vẫn còn cơ hội vào giờ thể dục giữa giờ, hoặc khi xem các trận bóng rổ.

Lớp của bọn họ có một đội bóng rổ nam, tham gia các trận đấu giao lưu giữa các lớp. Vào những ngày thi đấu, lớp trưởng sẽ tổ chức cho cả lớp xuống cổ vũ đội mình. Dù không có chút hứng thú với bóng rổ, cậu vẫn đi theo đám đông ra sân.

Đứng chen chúc bên lề sân bóng, cậu cẩn thận tìm kiếm một người – người mà cậu muốn gặp.

Hầu như lần nào cậu cũng tìm thấy.

Lớp của Hà Duệ Phong cũng chật vật thành lập được một đội bóng rổ nam. Khi không thi đấu, Hà Duệ Phong thường đứng bên lề sân xem náo nhiệt hoặc theo dõi các trận đấu.

Hắn dường như rất hứng thú với tất cả các hoạt động thể thao, đặc biệt là bóng rổ.

Có một lần, vào giờ ăn trưa, Hà Duệ Phong cùng đám bạn tình cờ ngồi ngay sau lưng cậu. Vừa ăn cơm, bọn họ vừa sôi nổi bàn luận về các ngôi sao NBA, dự đoán đội bóng nào sẽ có cơ hội giành chức vô địch mùa giải năm nay, thậm chí tranh luận xem ai là cầu thủ vĩ đại nhất.

Hà Duệ Phong hăng hái nói về cầu thủ mà hắn yêu thích nhất, khen ngợi ý chí mạnh mẽ và kỹ thuật siêu đẳng của anh ta.

Từ đó, cậu bắt đầu xem NBA, bắt đầu tìm hiểu về các đội bóng, các cầu thủ.

Rất nhanh, Đặng Thành Ninh nắm được luật chơi bóng rổ, hiểu cơ bản về các đội bóng, thậm chí biết được toàn bộ sự nghiệp của cầu thủ mà Hà Duệ Phong yêu thích nhất.

Điều kỳ lạ là, vốn dĩ Đặng Thành Ninh không có hứng thú với bóng rổ, nhưng khi xem các trận đấu, cậu vẫn tìm thấy niềm vui. Một niềm vui bí ẩn mà chính cậu cũng khó diễn tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!