Chương 17: Trọng đệ khinh hữu ...

Kiến Vũ bị Vương Thanh bế đi được một lúc lâu sau, mới do dự mở miệng: "Anh, chân của em không sao."

"Anh biết rõ chân em không sao." Vương Thanh cẩn thận cố gắng không đụng vào cánh tay phải của Kiến Vũ Sớm có nhân viên phục vụ thay anh đẩy cửa phòng thay quần áo ra. Anh nhẹ nhàng đặt Kiến Vũ lên ghế: "Thay quần áo xong anh sẽ mang em tới bệnh viện."

Kiến Vũ duỗi tay trái ra lóng ngóng tự cởi cúc áo, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng biểu tình lại không có bao nhiêu đau đớn.

Trong trí nhớ của Vương Thanh, Kiến Vũ từ nhỏ đã được cha cùng mẹ kế vô cùng sủng ái, đừng nói là cánh tay trật khớp, cho dù chỉ bị một chút vết thương nhỏ, cả nhà cũng sẽ loạn hết cả lên. Thay quần áo xong, ánh mắt của anh nhẹ nhàng xẹt qua sắc mặt trắng bệch của Kiến Vũ, cùng với một tay còn đang loay hoay cởi ra nút áo.

Khi thấy Kiến Vũ mãi vẫn không tháo được cúc áo thứ hai thì... chân Vương Thanh không tự chủ được đi về phía cậu: "Để anh."

Bởi vì lo lắng thương thế của Kiến Vũ, mấy người đi theo Vương Thanh tới bên ngoài phòng thay đồ nam. Hiểu Lam tháo mũ xuống: "Tôi đi thay quần áo, các anh vào xem tiểu Vũ thế nào." Nói xong, nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt, xoay người đi về phía phòng thay đồ nữ.

Quách Hạo đẩy cửa phòng ra, chân vốn muốn bước vào lại thu trở về, tựa hồ như không đành lòng phá vỡ gì đó.

Trong phòng, một nam nhân tuấn mỹ đang khom người ngồi cởi nút áo giúp cho một thiếu niên nét mặt tươi cười. Trên mặt nam nhân không có bao nhiêu biểu lộ, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được anh đối với thiếu niên vô hạn bao bọc cùng lo lắng, cảnh tượng bình thường lại khiến cho người ta cảm thấy vài phần ấm áp.

Ba người lẳng lặng nhìn, ngay cả Vu Hi Triệt cũng không có ý tiến vào quấy rầy.

Quách Hạo khom khom khóe miệng, lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh tốt tiêu cự, đem cái khoảnh khắc này lưu lại vĩnh viễn. Trong tấm ảnh, nam nhân chính là đang ngẩng đầu nhìn thiếu niên, mà thiếu niên cũng vừa cúi đầu, một người bao dung, một người mỉm cười.

Thay hai người đóng lại cánh cửa, Quách Hạo đem di động bỏ vào túi áo: "Chúng ta đi thay quần áo." Nói xong, liền đi đến một phòng thay đồ khác.

Lý Tuấn Tân nhíu mày, cũng không nói thêm gì, theo Quách Hạo rời đi, thuận tiện lôi xềnh xệch Vu Hi Triệt còn đang đứng ngây ngốc ở cửa ra vào. Muốn hâm mộ nhà người khác huynh hữu đệ cung hẳn là nên tìm ba mẹ cậu đi, đứng ở chỗ này làm cái gì.

Vương Thanh nhìn lồng ngực trắng nõn trước mắt, còn có xương quai xanh tinh xảo, ánh mắt có chút dời đi chỗ khác, rất nhanh cài xong cúc, chỉnh lại cổ áo cho thiếu niên, mới ngẩng đầu lên nói: "Em không cần lo lắng, cánh tay nhất định sẽ không sao."

Kiến Vũ cười gật đầu, nhìn đôi tay đang run nhè nhẹ của nam nhân, kỳ thật hẳn chính cậu mới nên khuyên nam nhân không cần phải lo lắng, dù sao tay anh ấy nãy giờ vẫn luôn run rẩy.

Nếu không phải người nơi này sinh bệnh bị thương đều phải đi gặp bác sĩ, cậu đã sớm trực tiếp đem cánh tay trật khớp nắn lại, chỉ là phải nhịn đau một chút.

Luyện võ chính là để cường thân kiện thể, hiện tại võ thuật của mình không thể dùng, cái vết thương nhỏ này chỉ có thể nhịn cho mấy vị đại phu mà lúc nào cũng diện đồ trắng kia tới trị liệu cho mình. Ngay lúc cậu còn đang thất thần, Vương Thanh cầm đôi tay hơi lạnh của cậu: "Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài."

Kéo ra cánh cửa, đã thấy vài vị hảo hữu đã đứng ở ngoài, Vương Thanh miễn cưỡng giấu đi vẻ khẩn trương: "Tôi đưa Kiến Vũ tới bệnh viện, các cậu về trước đi, party buổi tối tôi sẽ không đi."

"Không sao, Kiến Vũ em trai bị thương bọn tôi sao còn tâm trạng đó, bọn tôi sẽ cùng cậu đến bệnh viện." Hiểu Lam nhìn sắc mặt tái nhợt của Kiến Vũ: "Được rồi, chúng ta đi nhanh đi."

Vương Thanh ở phía sau cũng không có tâm tư cùng bọn họ khách sáo, mang theo Kiến Vũ lên xe, còn tỉ mỉ nâng cánh tay phải bị thương của Kiến Vũ lên, cẩn thận đeo dây an toàn cho cậu, sờ sờ Kiến Vũ đầu rồi mới khởi động ô tô.

Trên đường tới bệnh viện, Vương Thanh mặt mũi tràn đầy lo lắng, Kiến Vũ mặt mũi tràn đầy thản nhiên, có vài phần cảm giác như "hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp".

Lúc đến bệnh viện thì... Kiến Vũ lại được nhìn thấy một tòa kiến trúc quen thuộc, thì ra đây là nơi mà mình lần đầu tỉnh lại, trở lại nơi quen thuộc trước kia, Vương nhị thiếu gia cuối cùng có thêm vài phần biểu cảm.

"Kiến Vũ, tay em thế nào rồi?" Vương Thanh mở cửa xe, lo lắng xem xét cánh tay của Kiến Vũ, lúc ở mã trường thay quần áo cho Kiến Vũ thì thấy cánh tay đã có chút sưng, hiện tại bởi vì cách một lớp tay áo, nên nhìn không ra đến tột cùng là đã có bao nhiêu nghiêm trọng.

Kiến Vũ lắc đầu: "Anh, em không sao." Huynh trưởng đại nhân, suốt dọc đường anh đã hỏi câu này cả chục lần rồi, hơn nữa hỏi em còn không bằng hỏi bác sĩ. Cậu bắt đầu hoài nghi, trước kia từng cho rằng Vương Thanh rất vĩ đại chắc là do lúc đó đại não của mình xảy ra vấn đề.

Bốn người theo tới, vừa mới dừng xe đã chứng kiến bóng lưng Vương Thanh cùng Kiến Vũ biến mất trong thang máy, Vu Hi Triệt đi xuống xe, quơ quơ cái chìa khóa trong tay: "Tôi có một loại ảo giác, hình như Vương Thanh đã quên là có chúng ta đi theo sau cậu ta."

"Trực giác của cậu có vấn đề." Lý Tuấn Tân đóng cửa xe: "Tôi khẳng định cậu ta đã quên béng chúng ta, hoàn toàn không phải là ảo giác." Nói xong, cũng vội đi theo.

Tiền tài đúng là thứ tốt, ít nhất tại phương diện xếp hàng này thì có thể giúp một vị thanh niên tài tuấn lòng nóng như lửa đốt có thể tiết kiệm được thời gian. Vương Thanh mang theo Kiến Vũ vào khoa chỉnh hình, trải qua một loạt ảnh chụp cộng thêm sờ xương cùng sờ mạch một hồi, cũng trải qua Trung Quốc và Phương Tây y học kết hợp cuối cùng cũng chốt hạ được một cái kết luận:

Vương nhị thiếu gia dùng sức quá độ, khiến dây chằng trên tay bị kéo dãn dẫn đến chấn thương, chỗ các đốt ngón tay cũng có dấu hiệu trật khớp.

Trật khớp thì phải làm sao? Đương nhiên là phải đem vị trí xương cốt nắn lại cho đúng.

Vì vậy, dưới con mắt săm soi mở trừng trừng của Vương Thanh, bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình trong bệnh viện run rẩy xoa cánh tay Vương nhị thiếu gia, sau đó cổ tay dùng lực một chút, Vương nhị thiếu gia nhíu mày một cái, xương cốt lại trở lại vị trí cũ.

Vương nhị thiếu gia trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, ngược lại Vương Đại tổng tài ngồi ở một bên sắc mặt trắng không còn chút máu, ngay cả trán cũng thấm chút mồ hôi. Bác sĩ khoa chỉnh hình không hiểu ra sao, Vương gia vốn là danh gia, lần trước lúc Vương nhị thiếu gia còn nằm trong bệnh viện, ông nghe nói thật ra Vương Thanh chỉ liếc nhìn Vương nhị thiếu gia một cái rồi rời đi, như thế nào hôm nay nhìn thấy lại là một bộ dáng hết sức quan tâm tới em trai bảo bối vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!